Chuyển đến nội dung chính

BUỔI HỌP PHỤ HUYNH (Xιп Ьạп ƌừпg tιếc 5 pҺút пgҺιḕп пgẫm cȃu cҺuүệп пàү)

 BUỔI HỌP PHỤ HUYNH ĐẦU NĂM.NĂM HỌC 2022 - 2023BUỔI HỌP PHỤ HUYNH

Đúng 7 giờ sáng, các phụ huynh có mặt ở phòng họp, kí tên điểm danh xong thì tìm đúng ghế của con mình ngồi xuống.

Có thể nhận ra rằng tất cả mọi người đều chú ý ăn mặc chải chuốt đầu tóc, nhìn quần áo ai cũng là lượt, phẳng phiu. Lúc ổn định chỗ ngồi, có những vị phụ huynh lịch sự nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi của con mình trong yên lặng, có những vị phụ huynh nhao nhao nói chuyện bàn tán này nọ.

Vừa nhìn thấy cô giáo, một phụ huynh đã lớn tiếng nói “Cô giáo, chả trách mà Bích Ngọc nhà tôi thành tích kém. Vì sao cô xếp nó ngồi tít ở cuối lớp thế này”. Nói xong bà nhấc ghế ngồi xuống tạo tiếng động lớn vang cả gian phòng. Các bậc phụ huynh khác không nói gì chỉ biết lắc đầu, cô giáo cũng không để ý đến người phụ nữ đó, tiếp tục gọi các bậc phụ huynh khác đến kí tên điểm danh và tìm chỗ ngồi.

Đến giờ, cô giáo mời các bậc phụ huynh yên lặng, ổn định chỗ ngồi và đóng cửa lại. Bỗng cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, thở hổn hển. Đó là một người đàn ông trung niên, toàn thân đều là dầu nhớt nhưng miệng luôn nở nụ cười, dùng giọng địa phương xin lỗi cô giáo.

Giọng nói của người đàn ông không quá lớn, nhưng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong phòng, ông mặc một bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh nhưng loang lổ lốm đốm màu, quần thậm chí còn không nhìn rõ màu do có quá nhiều bụi và bùn đất, chân đi ủng đi mưa, đầu đội mũ bảo hộ, trên người còn có nhiều móc đeo. Chỉ cần nhìn là biết vừa từ công trường xây dựng chạy qua.

“Xin hỏi anh là phụ huynh học sinh nào?” “Tôi là bố cháu Trần Trung Lương” “Ồ..” cô giáo phát ra một tiếng ồ kinh ngạc. “Xin hỏi, tôi ngồi ở đâu thưa cô giáo”. “Chính là vị trí trống còn lại bên tay trái” nói xong cô lại nói tiếp “Làm phiền anh kí tên điểm danh và điền phiếu đánh giá”.

Anh cầm bút, sắc mặt có chút ngượng ngùng, cầm bản điểm danh xoay 360 độ, cô giáo nghĩ rằng anh ta không tìm thấy tên con trai mình nên chỉ “Anh kí tên ở đây này”. “Cô… Cô giáo, tôi không biết chữ”, nói xong anh đầu cúi xuống rất, rất thấp.

Cả phòng không một tiếng động. Lúc này cô giáo mới nói: “À, không sao, không sao đâu, tôi kí thay anh, mời anh về vị trí của em Trần Trung Lương ngồi.”

“Kính thưa các vị phụ huynh, hôm nay là cuộc họp phụ huynh cuối cùng của năm học này, cảm ơn mọi người đã có mặt và tham gia đầy đủ. Tôi biết các bậc phụ huynh khi cho con đi học đều “mong con cái thành tài. Thông qua cuộc họp này, mong các vị phụ huynh có thể chia sẻ cách dạy con để mọi người cùng biết và học tập”.

Cả phòng họp lại lao xao lên một lần nữa, cô giáo yêu cầu giữ trật tự. Bây giờ xin mời phụ huynh em Hoàng Hào Kiệt bước lên”. Phụ huynh của bạn nhỏ Hoàng Hào Kiệt nói xong còn có hai phụ huynh khác bước lên chia sẻ, nói về cách dạy con, cũng không có gì mới, quản con cái làm bài tập còn mời cả gia sư về nhà dạy thêm cho con.

Lúc cô giáo nói mời phụ huynh em Trần Trung Lương lên phát biểu cả phòng họp đang im lặng đột nhiên lao nhao. Thật quá ngạc nhiên, mọi người không nghĩ đến con trai anh công nhân này lại có thành tích học tập tốt đến như vậy.

Người ta nhìn thấy bố bé Trần Trung Lương hơi đỏ mặt đứng dậy, bước đi ngượng ngùng lúc đi còn không cẩn thận va vào băng ghế dự bị bằng sắt, xin lỗi rồi tiếp tục tiến lên bục phát biểu.

“Hì..hì…” anh ta cười ngượng ngùng, mắt vẫn không dám nhìn thẳng những vị phụ huynh ngồi dưới.

“Học sinh Trần Trung Lương là học sinh có thành tích tốt nhất trong lớp chúng ta, môn Toán em luôn đứng đầu lớp. Em là học sinh rất chăm chỉ, chưa bao giờ đi muộn, cũng rất hòa đồng với những bạn khác trong lớp. Chúng ta cùng im lặng nghe kinh nghiệm dạy con của bố bạn Trần Trung Lương nhé” Cô giáo nói.

“Kinh, kinh nghiệm tôi không dám nói là mình có. Tôi chỉ là thích xem con làm bài tập, mỗi ngày đi làm về tôi đều ngồi bên cạnh con xem con làm bài tập”. Cha Trần Trung Lương dừng lại, nhìn cô giáo, cô giáo chỉ mỉm cười nói anh tiếp tục.

“Một ngày nọ, con trai tôi hỏi “Bố ơi, bố ngày nào cũng ngồi xem con làm bài tập, bố có hiểu gì không?” Tôi nói: “Nếu con trai của bố làm rất nhanh còn xoay xoay bút thì bố biết đề bài này dễ, nếu con trai của bố bật quạt, uống nước thì bố biết đề bài này không dễ nhằn”.

Lớp học im lặng một cách kì lạ, người ta còn nghe rõ được tiếng kim đồng hồ xoay trên tường, ngoài cửa sổ phụ huynh của các lớp khác cũng đến đứng ngoài nghe.

“Tôi làm việc ở công trường xây dựng, ngày nào cũng bận rộn với sỏi đá, xi măng, nói là dạy chắc tôi không có thời gian dạy nó, chỉ là tôi và con thường hay nói chuyện với nhau. Khi tôi về nhà, làm các công việc nhà, con trai cũng thường hay kể chuyện cho tôi nghe.”

“Tôi nói: Con trai con có muốn giống giám đốc, suốt ngày được đi ra nước ngoài không?” Con trai tôi nói muốn. Tôi liền nói thế thì con phải học thật giỏi. Con trai tôi gật đầu.

Tôi chỉ vào tòa nhà mà đội chúng tôi tự tay xây dựng nên, hỏi con, “Con trai, con có muốn sống trong những tòa nhà cao, rộng và đẹp đẽ không?” Con trai tôi gật đầu. Tôi liền nói thế thì con phải học thật giỏi.

Nhìn thấy trên đường có những chiếc ô tô dài, đen, bóng loáng, chạy tốc độ rất nhanh, tôi lại hỏi con trai mình, con có muốn có một chiếc ô tô dài, bóng như vậy không? Con trai tôi gật đầu. Tôi liền nói thế thì con phải học thật giỏi.

Tôi chưa từng được đi học, chữ cũng không biết viết, cũng không biết thế nào là đạo lý dạy con, chỉ có thể những lúc làm ở công trường nhìn thấy cái gì về nhà lại nói chuyện với con, nhìn thấy con trai gật đầu, tôi rất vui, xoa đầu con trai.

Con trai rất thích ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi làm cái này cái nọ, nói chuyện với tôi. Thỉnh thoảng nó mang cho tôi cốc nước. Tôi rất ít cho con trai tiền tiêu vặt vì vậy mà con trai tôi không biết lên mạng cũng không có tiền chơi game online, hay mua đồ ăn vặt. Thời gian nhàn rỗi có thể làm việc nhà, đôi khi còn biết giúp tôi giặt quần áo.

Những người làm công nhân xây dựng như chúng tôi, tứ hải là nhà, công trường ở đâu nhà tôi ở đó, nói về kinh nghiệm tôi không có kinh nghiệm gì cả. Tôi chỉ là thích nói chuyện với con, thích xoa đầu con, thích nhìn nó làm bài tập, thích hỏi con cái này cái kia… Thật sự rất cảm ơn nhà trường, đã dạy dỗ con tôi tốt như vậy, dạy nó biết hiểu chuyện, nghe lời và lễ phép, các thầy cô, thật vất vả quá.”

Nói xong những lời này anh hướng về phía cô giáo cúi đầu cảm ơn, sau đó hướng về phía các vị phụ huynh ở dưới cúi đầu.

Chúng tôi, những vị phụ huynh khác cũng cúi đầu cảm ơn cô giáo, các thầy cô đã thực quá vất vả rồi, đối với chúng tôi trước đây mà nói, con cái học hành không tốt là do giáo viên không dạy dỗ tử tế, con cái học hành tốt lại là công lao của chúng tôi. Với phụ huynh của cháu Trần Trung Lương “Một ông bố không biết chữ” thì những người đã học lấy bằng này bằng nọ như chúng tôi cảm thấy thật xấu hổ. Lúc tôi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, bố Trần Trung Lương đã về đến chỗ ngồi, tất cả mọi người trong phòng họp đều vỗ tay tán thưởng.

Lời Kết:

Tại sao anh thợ nghèo không biết chữ lại có thể dạy được đứa con học giỏi, chăm ngoan như thế? Đơn giản lắm, vì anh sẵn lòng nói chuyện với con mỗi khi có thời gian, vì hành động cúi đầu cảm ơn cô giáo, tôn trọng người đã cho con trai mình kiến thức có thể nhìn ra đáp án. Dạy dỗ một đứa trẻ nhất định phải dạy nó nên người, làm một người có đạo đức, sau đó mới là thu hoạch tri thức!

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...

Hȏm пaү tȏι mớι Ьιết Һộp gιặt trȇп máү gιặt ƌược sử dụпg пҺư tҺế пàყ, Ьảo sao quầп áo gιặt kҺȏпg ƌủ sạcҺ

  Hȏm пaү tȏι mớι Ьιết Һộp gιặt trȇп máү gιặt ƌược sử dụпg пҺư tҺế пàყ, Ьảo sao quầп áo gιặt kҺȏпg ƌủ sạcҺ Trong ⱪhi nhiḕu người thích thú với sự tiện ʟợi mà máy giặt mang ʟại thì họ ʟại thường phàn nàn rằng quần áo giặt ⱪhȏng ᵭủ sạch, thậm chí còn có mùi ʟạ. Tuy nhiên, vấn ᵭḕ có thể ⱪhȏng nằm ở bản thȃn chiḗc máy giặt mà nằm ở cách chúng ta sử dụng nó. Trong ⱪhi nhiḕu người thích thú với sự tiện ʟợi mà máy giặt mang ʟại thì họ ʟại thường phàn nàn rằng quần áo giặt ⱪhȏng ᵭủ sạch, thậm chí còn có mùi ʟạ. Tuy nhiên, vấn ᵭḕ có thể ⱪhȏng nằm ở bản thȃn chiḗc máy giặt mà nằm ở cách chúng ta sử dụng nó. Hȏm nay, tȏi muṓn mách các bạn cách sử dụng máy giặt ᵭúng cách và cách vệ sinh hộp giặt thường xuyên ᵭể ᵭảm bảo quần áo ᵭược giặt sạch hơn và ít có mùi hȏi hơn. Đầu tiên, hãy tập trung vào việc vệ sinh hộp ᵭựng ᵭṑ giặt. Là một bộ phận quan trọng của máy giặt, hộp ᵭựng ᵭṑ giặt có nhiệm vụ chứa bột giặt và trộn bột giặt với quần áo trong quá trình giặt. Tuy nhiên, sau thời gian dài sử dụng,...

Chính thức công khai số tiền nghệ sĩ ủng hộ lũ lụt miền Bắc, ai cũng 100,200 triệu nhìn số tiền của Thuỷ Tiên, Trấn Thành ai cũng lắc đầu ngán ngẩm

  Danh sách từ thiện năm nay. ao Việt ở các lĩnh vực như Lý Hải, Thùy Tiên, MC Minh Trang… nhanh chóng kêu gọi ứng cứu, chuyển tiền hỗ trợ và có hành động thiết thực để chung tay giúp đỡ bà con ở các khu vực đang bị ảnh hưởng bởi bão lũ lịch sử. MC Minh Trang Chia sẻ với VietNamNet, MC Minh Trang cho biết ông xã chị vốn theo học Đại học Y Thái Nguyên. “Lòng anh nóng như lửa đốt bởi ông bà và họ hàng đều ở trên đó, bao mảnh đời bất hạnh ở trên đó”, bà mẹ 4 con nói. Là bác sĩ nên đứng trước cảnh đồng bào đang bị cô lập trong lũ, nước thì ngày càng lên cao nên anh rất sốt ruột. “Quyết định mang phao cứu hộ lên Thái Nguyên cũng bắt nguồn từ lý do cá nhân. Do sinh ra và lớn lên ở Thái Nguyên nên khi nghe tin anh về quê, bạn bè từ công an, bộ đội, cán bộ huyện… đều nhiệt tình giúp đỡ, đi đến đâu cũng có nhiều người ủng hộ”, nữ MC chia sẻ với VietNamNet. Cựu MC VTV cho biết chỉ trong một thời gian ngắn, vợ chồng chị đã nhận hơn 400 chiếc áo phao và đồ dùng thiết yếu cho bà con T...

Từ mặt bố mẹ vì nhà quá nghèo, tôi bỏ lên thành phố kiếm ăn. Sau 10 năm, tôi giờ đã có tên họ mới cùng khối tài sản kếch xù từ nhà vợ. Trở về quê để tìm lại gia đình, tôi bàng hoàng khi căn nhà lụp xụp trước kia đã trở thành

  Nghèo về vật chất không đáng sợ bằng việc nghèo về tri thức, về cách nghĩ và kém học thức khiến bạn không hề có ý chí vươn lên. Một người xuất thân nhà nghèo như tôi sau khi bươn chải trong xã hội mới càng thấm thía cái nghèo hơn. Lúc nhỏ, tôi không hề kén ăn, ăn rất nhiều, kỉ lục cao nhất là một bữa có thể ăn được 4 bát cơm. Khi ấy ở quê, đồ ăn thức uống đều là đồ nhà tự trồng được, nuôi được, chí ít thì cũng coi là dư ăn. Sau này bố mẹ tôi lên thành phố làm thuê nên tôi cũng lên đó sống cùng, nhìn mâm cơm ngày càng nghèo nàn, chỉ có thể kiềm chế cơn thèm ăn. Bây giờ tôi đã sắp 30 tuổi rồi nhưng chỉ nặng 50kg, là cân nặng quá thấp so với một người đàn ông. Biết nhà nghèo, chỉ có thể cố gắng tiết kiệm tiền, mẹ tôi gần như chẳng có khái niệm gì về việc tiêu tiền cho con cái. Hồi cấp ba, mỗi tuần chỉ có khoảng 300 ngàn, có lần tôi xin nhiều hơn mấy chục ngàn thì lại nghi ngờ là tôi yêu sớm. Đúng là tư duy của người nghèo, ngay cả việc cần tiêu bao nhiêu tiền cho người yêu mà bố mẹ ...