Chuyển đến nội dung chính

Vị đại gia bất ngờ dí cho tôi chiếc phong bì và đuổi đi gấp, để rồi cuộc đời tôi bước sang ngã rẽ mới

 Tôi không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt ông, tôi biết đây là chuyện nghiêm trọng. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi đó.Tôi sinh ra và lớn lên ở một ngôi làng nhỏ lọt thỏm giữa rừng núi. Tuổi thơ của tôi là những ngày thả trâu trên đồng, lội suối bắt cá, và bữa cơm tối đạm bạc với khoai sắn. Nhà nghèo lắm, bố mẹ chỉ mong tôi học hết cấp ba, rồi ở nhà phụ giúp gia đình. Nhưng tôi thì khác. Tôi mơ một ngày được lên thành phố, học đại học và thay đổi cuộc đời mình.Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi vui đến phát khóc, nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu. Tiền học phí và sinh hoạt phí như một ngọn núi cao chắn ngang trước mặt tôi. Tôi không dám kể với bố mẹ, chỉ lẳng lặng xếp đồ, ôm quyết tâm lên thành phố tự mình xoay xở.

Lần đầu đặt chân đến thành phố, tôi choáng ngợp. Ánh đèn lấp lánh, người xe tấp nập, tất cả đều xa lạ. Nhưng những ngày tháng sau đó, hiện thực lại chẳng lung linh như tôi nghĩ. Tiền trọ, tiền ăn, tiền sách vở cứ nối nhau mà đến, khiến tôi phải tìm đủ mọi cách để trang trải. Tôi phát tờ rơi, làm phục vụ quán ăn, nhưng vẫn không đủ sống. Có những ngày, tôi chẳng còn một xu trong túi, phải nhịn đói cả ngày.

Một lần, khi đang đứng phát tờ rơi trước cổng trường, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đến gần. Chị ta nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hỏi:

– Em đang cần việc làm phải không?

Tôi gật đầu, không biết chị ấy định nói gì. Chị mỉm cười, đưa tôi một tấm danh thiếp:

– Nếu muốn kiếm tiền nhanh, cứ gọi cho chị.

Tối hôm đó, tôi đắn đo mãi. Cuối cùng, vì bí bách, tôi quyết định gọi. Chị hẹn tôi ở một quán cà phê đẹp đẽ, sang trọng, khác hẳn với những nơi tôi thường lui tới. Trong buổi trò chuyện, chị Linh (tên của chị) giới thiệu về công việc “phục vụ khách VIP.” Nhiệm vụ chính là làm bạn đồng hành, tiếp chuyện khách trong những buổi tiệc.

– Mỗi tháng em có thể kiếm được 25 triệu, lại được ở miễn phí trong căn hộ cao cấp.

Nghe con số ấy, tôi sững người. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ mình sẽ có nhiều tiền như thế. Tôi tự nhủ chỉ làm tạm vài tháng để đóng học phí rồi nghỉ. Nhưng thực tế chẳng đơn giản như lời chị Linh nói.

Tôi phải học cách trang điểm, ăn mặc để không lạc lõng giữa giới thượng lưu. Tôi phải cười nói với những người xa lạ, bất kể mệt mỏi hay chán chường. Có hôm, sau những buổi tiệc dài đến nửa đêm, tôi chỉ biết nằm vật ra giường, kiệt sức. Nhưng nghĩ đến số tiền kiếm được, tôi lại tự nhủ cố gắng thêm chút nữa.Trong số các “khách hàng”, tôi hay gặp một người đàn ông tên Minh. Ông là doanh nhân nhưng không giống những người khách khác vì ông ít nói, trầm ngâm và có vẻ rất sâu sắc. Ông không yêu cầu gì nhiều, chỉ thích ngồi nói chuyện, kể về những câu chuyện của ông.

Một lần, trong lúc trò chuyện, ông bất ngờ hỏi:

– Cháu có thấy hối hận khi làm công việc này không?

Tôi nghẹn lại, không biết trả lời thế nào. Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi.

Rồi một buổi sáng, khi tôi đang dọn dẹp căn hộ, ông Minh bất ngờ xuất hiện. Khuôn mặt ông tái nhợt, đầy vẻ lo lắng. Ông đưa tôi một phong bì và nói gấp gáp:

– Cầm lấy rồi rời khỏi đây ngay đi!

Tôi hoảng hốt:

Ông không trả lời, chỉ nói:

– Đừng hỏi gì cả. Đi đi, càng xa càng tốt.

Tôi không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt ông, tôi biết đây là chuyện nghiêm trọng. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi đó. Đi được nửa đường, tôi mở phong bì ra. Bên trong là một xấp tiền lớn và lá thư ngắn:

“Cháu là một cô gái tốt. Đừng để cuộc đời cuốn vào những ngã rẽ không lối thoát. Hãy bắt đầu lại từ đầu, sống đúng với ước mơ của mình.”

Tôi đứng lặng giữa dòng người qua lại, nước mắt lăn dài. Hóa ra, ông Minh hiểu rõ những gì tôi đang chịu đựng, cả nỗi dằn vặt mà tôi luôn cố giấu.

Tôi dùng số tiền đó để đóng học phí và thuê một căn phòng trọ nhỏ. Rời bỏ công việc kia không dễ, nhưng tôi biết mình cần làm vậy để không phụ lòng ông Minh. Sau đó, tôi xin làm phục vụ tại một quán cà phê nhỏ. Tiền lương chẳng đáng là bao, nhưng tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Ba năm trôi qua, tôi tốt nghiệp và tìm được công việc tại một công ty truyền thông. Một ngày nọ, trong buổi hội thảo, tôi bất ngờ gặp lại ông Minh. Ông già đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như ngày nào.

Ông cười, hỏi:

– Cháu đã làm được rồi, phải không?

Tôi gật đầu, xúc động nói:

– Dạ, tất cả là nhờ chú ạ.

Có thể là hình ảnh về 1 người và kính mắt

Ông lắc đầu:

– Không. Đó là nhờ chính cháu. Cháu đã chọn đúng con đường của mình.

Sau buổi gặp ấy, tôi không còn gặp lại ông Minh nữa, nhưng những lời ông nói luôn là kim chỉ nam cho tôi. Cuộc sống không dễ dàng, nhưng tôi học được rằng, chỉ cần dũng cảm từ bỏ những điều sai lầm, ta sẽ tìm được hướng đi đúng đắn.

Ông Minh không chỉ là một vị khách, mà còn là người đã giúp tôi tìm lại chính mình. Tôi luôn mang ơn ông, và sẽ sống thật tốt để không phụ lòng người đã từng dang tay giúp đỡ.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...

Hȏm пaү tȏι mớι Ьιết Һộp gιặt trȇп máү gιặt ƌược sử dụпg пҺư tҺế пàყ, Ьảo sao quầп áo gιặt kҺȏпg ƌủ sạcҺ

  Hȏm пaү tȏι mớι Ьιết Һộp gιặt trȇп máү gιặt ƌược sử dụпg пҺư tҺế пàყ, Ьảo sao quầп áo gιặt kҺȏпg ƌủ sạcҺ Trong ⱪhi nhiḕu người thích thú với sự tiện ʟợi mà máy giặt mang ʟại thì họ ʟại thường phàn nàn rằng quần áo giặt ⱪhȏng ᵭủ sạch, thậm chí còn có mùi ʟạ. Tuy nhiên, vấn ᵭḕ có thể ⱪhȏng nằm ở bản thȃn chiḗc máy giặt mà nằm ở cách chúng ta sử dụng nó. Trong ⱪhi nhiḕu người thích thú với sự tiện ʟợi mà máy giặt mang ʟại thì họ ʟại thường phàn nàn rằng quần áo giặt ⱪhȏng ᵭủ sạch, thậm chí còn có mùi ʟạ. Tuy nhiên, vấn ᵭḕ có thể ⱪhȏng nằm ở bản thȃn chiḗc máy giặt mà nằm ở cách chúng ta sử dụng nó. Hȏm nay, tȏi muṓn mách các bạn cách sử dụng máy giặt ᵭúng cách và cách vệ sinh hộp giặt thường xuyên ᵭể ᵭảm bảo quần áo ᵭược giặt sạch hơn và ít có mùi hȏi hơn. Đầu tiên, hãy tập trung vào việc vệ sinh hộp ᵭựng ᵭṑ giặt. Là một bộ phận quan trọng của máy giặt, hộp ᵭựng ᵭṑ giặt có nhiệm vụ chứa bột giặt và trộn bột giặt với quần áo trong quá trình giặt. Tuy nhiên, sau thời gian dài sử dụng,...

Chính thức công khai số tiền nghệ sĩ ủng hộ lũ lụt miền Bắc, ai cũng 100,200 triệu nhìn số tiền của Thuỷ Tiên, Trấn Thành ai cũng lắc đầu ngán ngẩm

  Danh sách từ thiện năm nay. ao Việt ở các lĩnh vực như Lý Hải, Thùy Tiên, MC Minh Trang… nhanh chóng kêu gọi ứng cứu, chuyển tiền hỗ trợ và có hành động thiết thực để chung tay giúp đỡ bà con ở các khu vực đang bị ảnh hưởng bởi bão lũ lịch sử. MC Minh Trang Chia sẻ với VietNamNet, MC Minh Trang cho biết ông xã chị vốn theo học Đại học Y Thái Nguyên. “Lòng anh nóng như lửa đốt bởi ông bà và họ hàng đều ở trên đó, bao mảnh đời bất hạnh ở trên đó”, bà mẹ 4 con nói. Là bác sĩ nên đứng trước cảnh đồng bào đang bị cô lập trong lũ, nước thì ngày càng lên cao nên anh rất sốt ruột. “Quyết định mang phao cứu hộ lên Thái Nguyên cũng bắt nguồn từ lý do cá nhân. Do sinh ra và lớn lên ở Thái Nguyên nên khi nghe tin anh về quê, bạn bè từ công an, bộ đội, cán bộ huyện… đều nhiệt tình giúp đỡ, đi đến đâu cũng có nhiều người ủng hộ”, nữ MC chia sẻ với VietNamNet. Cựu MC VTV cho biết chỉ trong một thời gian ngắn, vợ chồng chị đã nhận hơn 400 chiếc áo phao và đồ dùng thiết yếu cho bà con T...

Từ mặt bố mẹ vì nhà quá nghèo, tôi bỏ lên thành phố kiếm ăn. Sau 10 năm, tôi giờ đã có tên họ mới cùng khối tài sản kếch xù từ nhà vợ. Trở về quê để tìm lại gia đình, tôi bàng hoàng khi căn nhà lụp xụp trước kia đã trở thành

  Nghèo về vật chất không đáng sợ bằng việc nghèo về tri thức, về cách nghĩ và kém học thức khiến bạn không hề có ý chí vươn lên. Một người xuất thân nhà nghèo như tôi sau khi bươn chải trong xã hội mới càng thấm thía cái nghèo hơn. Lúc nhỏ, tôi không hề kén ăn, ăn rất nhiều, kỉ lục cao nhất là một bữa có thể ăn được 4 bát cơm. Khi ấy ở quê, đồ ăn thức uống đều là đồ nhà tự trồng được, nuôi được, chí ít thì cũng coi là dư ăn. Sau này bố mẹ tôi lên thành phố làm thuê nên tôi cũng lên đó sống cùng, nhìn mâm cơm ngày càng nghèo nàn, chỉ có thể kiềm chế cơn thèm ăn. Bây giờ tôi đã sắp 30 tuổi rồi nhưng chỉ nặng 50kg, là cân nặng quá thấp so với một người đàn ông. Biết nhà nghèo, chỉ có thể cố gắng tiết kiệm tiền, mẹ tôi gần như chẳng có khái niệm gì về việc tiêu tiền cho con cái. Hồi cấp ba, mỗi tuần chỉ có khoảng 300 ngàn, có lần tôi xin nhiều hơn mấy chục ngàn thì lại nghi ngờ là tôi yêu sớm. Đúng là tư duy của người nghèo, ngay cả việc cần tiêu bao nhiêu tiền cho người yêu mà bố mẹ ...