Chuyển đến nội dung chính

B/é g/ái nói: ‘Mẹ ruột của cháu đang ở dưới giếng’, ai cũng cho rằng đó chỉ là lời nói ngây ngô của trẻ nhỏ. Thế nhưng phải đến hai mươi năm sau, khi người ta đào giếng lên, tất cả mới bàng hoàng nhận ra sự thật

 


Mẹ ruột của cháu đang ở dưới giếng



 – câu nói của bé gái bốn tuổi khi ấy đã khiến cả xóm dậy sóng. Người lớn bật cười, cho rằng con nít thường hay tưởng tượng. Chẳng ai để tâm, chỉ có người bà nội sầm mặt, lặng lẽ kéo cháu vào nhà.

Câu chuyện bắt đầu vào mùa hè năm 1999, ở một làng quê miền Trung nghèo khó. Giếng làng nằm ngay giữa xóm, vừa để lấy nước ăn, vừa là nơi tụ tập chuyện trò. Hôm đó, bé Hằng – đứa trẻ mồ côi mẹ từ khi mới 3 tuổi – đang chơi đùa cùng lũ bạn. Chẳng hiểu sao, khi nhìn xuống giếng, Hằng thốt lên:
– “Mẹ cháu dưới đó kìa!”

Bọn trẻ cười ầm, thi nhau chọc ghẹo. Một vài bà hàng xóm nghe được, lắc đầu:
– “Trẻ con nhớ mẹ, hay nói bậy.”

Từ ngày vợ mất tích, ông Minh – cha của Hằng – nói với mọi người rằng bà Lan (mẹ Hằng) bỏ đi theo người khác. Ai cũng ái ngại, nhưng dần rồi thôi. Chỉ có điều, nhiều người vẫn lén bàn tán: Lan hiền lành, thương con, chẳng giống người bỏ đi. Nhưng vì không bằng chứng, tất cả rơi vào im lặng.

Năm tháng trôi đi, câu nói “mẹ dưới giếng” trở thành giai thoại mỗi khi người ta nhắc đến bé Hằng. Càng lớn, Hằng càng ít nói, hay lặng lẽ nhìn giếng với đôi mắt buồn thăm thẳm. Ông Minh cấm tuyệt đối không cho nhắc đến mẹ trước mặt con, và mỗi khi say rượu, ông lại mắng nhiếc Lan là “đồ đàn bà phản bội”Thời gian như lớp bụi phủ kín sự thật. Đến đầu những năm 2020, khi làng có chủ trương bê-tông hóa đường và lấp bỏ một số giếng cũ, giếng làng kia nằm trong danh sách. Lúc đào đất, người ta phát hiện mùi hôi lạ. Ban đầu ai cũng nghĩ là xác động vật, nhưng khi xúc được một lớp bùn đen, một khúc xương trắng toát lộ ra.

Không khí lập tức căng thẳng. Cơ quan công an vào cuộc, tiến hành khai quật toàn bộ giếng. Và rồi, người ta bàng hoàng: trong lớp bùn đặc quánh, một bộ hài cốt phụ nữ được tìm thấy. Đặc biệt, chiếc vòng bạc khắc chữ “L” còn vương trên cổ tay khiến những người già trong làng nhận ra ngay – đó chính là vòng bà Lan từng đeo.

Tin tức lan truyền, cả xóm rúng động. Những lời đồn năm xưa ùa về. Ai cũng nhớ lại câu nói của Hằng hai mươi năm trước, và run rẩy. Nhưng đây không còn là chuyện trẻ con ngây ngô. Đây là án mạng.

Công an tiến hành điều tra. Kết quả giám định pháp y khẳng định: bộ hài cốt là phụ nữ khoảng 25-30 tuổi, thời điểm tử vong trùng khớp với năm bà Lan “bỏ đi”. Các dấu vết trên xương cho thấy nạn nhân bị tác động ngoại lực mạnh vào vùng đầu trước khi rơi xuống giếng. Đây là một vụ giết người.

Dân làng xôn xao. Tất cả ánh mắt đổ dồn về ông Minh – chồng của nạn nhân. Người ta nhớ lại: trước khi Lan biến mất, vợ chồng họ thường xuyên cãi vã vì chuyện tiền nong. Ông Minh làm nghề thợ mộc nhưng ham rượu, hay cáu gắt. Bà Lan hiền lành, nhiều lần bị hàng xóm nghe tiếng khóc trong đêm.

Một buổi chiều, công an mời ông Minh lên làm việc. Ban đầu, ông chối:
– “Bà ấy bỏ theo trai, tôi chẳng biết gì.”

Nhưng trước những bằng chứng dồn dập – chiếc vòng, lời khai của hàng xóm về tiếng cãi vã cuối cùng – ông bắt đầu lúng túng. Cuối cùng, khi bị nhắc đến “câu nói của đứa con gái năm xưa”, mặt ông tái mét, mồ hôi túa ra. Sau nhiều giờ đấu tranh, ông thừa nhận tội lỗi.

Năm 1999, trong một lần cãi nhau, ông Minh say rượu, tức giận cầm gậy đánh vợ. Bà Lan ngã xuống, bất tỉnh. Trong cơn hoảng loạn, ông kéo xác vợ ra giếng làng giữa đêm, thả xuống, rồi dựng chuyện “vợ bỏ đi”. Nghĩ rằng thời gian sẽ xóa nhòa, ông im lặng suốt hai mươi năm.

Lời khai khiến cả làng chết lặng. Người thân bà Lan òa khóc, còn Hằng – nay đã là cô giáo tiểu học – gục ngã khi nghe tin. Từ bé đến lớn, cô chưa bao giờ có ký ức rõ ràng về mẹ, chỉ nhớ mơ hồ hương thơm áo quần và tiếng hát ru. Hóa ra, người mẹ hiền từ ấy đã bị chính cha mình giết hại.

Câu chuyện làm dậy sóng dư luận. Người ta phẫn nộ với sự tàn độc của ông Minh, nhưng cũng rùng mình trước sự im lặng kéo dài suốt hai thập kỷ. Bao nhiêu năm, một bí mật nằm ngay giữa làng, mà chẳng ai nhận raVụ án khép lại với bản án tù chung thân dành cho ông Minh. Nhưng nỗi đau của Hằng và gia đình họ nội, họ ngoại sẽ không bao giờ khép.

Sau phiên tòa, Hằng lặng lẽ đưa tro cốt mẹ về chôn cất bên cạnh bà ngoại. Ngày hạ huyệt, trời mưa rả rích. Cô đứng lặng, thì thầm:
– “Mẹ ơi, con đã tìm thấy mẹ rồi…”

Câu chuyện trở thành đề tài nhức nhối về bạo lực gia đình. Hằng không giấu mình sau bi kịch, cô chủ động chia sẻ với báo chí, với học trò, rằng chính sự im lặng của cộng đồng đã khiến mẹ cô không được bảo vệ. Nhiều người hàng xóm thú nhận: họ từng nghe tiếng khóc, từng thấy vết bầm trên tay Lan, nhưng vì “chuyện vợ chồng nhà người ta” mà ngoảnh mặt.

Hằng nói:
– “Nếu ngày ấy có một ai dám lên tiếng, có thể mẹ tôi đã sống.”

Câu chuyện không chỉ khơi lại ký ức đau buồn, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh. Tại địa phương, chính quyền bắt đầu tổ chức các buổi tuyên truyền về phòng chống bạo lực gia đình, khuyến khích người dân báo cáo khi phát hiện hành vi bất thường. Các trường học cũng lồng ghép nội dung giáo dục học sinh về quyền được bảo vệ, quyền lên tiếng.

Riêng Hằng, cô chọn tiếp tục công việc dạy học ở quê. Mỗi khi nhìn những đứa trẻ ríu rít trong sân trường, cô lại nghĩ đến tuổi thơ của mình – tuổi thơ bị ám ảnh bởi giếng làng và một câu nói tưởng chừng vô nghĩa. Giờ đây, cô muốn biến ký ức đau đớn thành động lực để bảo vệ thế hệ sau.

Không ít người dân xóm nhỏ vẫn chưa thôi ám ảnh. Họ kể rằng mỗi lần đi ngang qua chỗ giếng cũ, dù đã lấp kín, lòng vẫn rùng mình. Đó không phải bóng ma, mà là ký ức về sự thật bị chôn vùi quá lâu. Một bài học cay đắng rằng sự vô tâm có thể tiếp tay cho tội ác.

Hai mươi năm – một quãng đời bị đánh cắp. Hằng chưa bao giờ tha thứ cho cha, nhưng cũng không còn khóc than nhiều nữa. Cô hiểu, điều cần làm là sống tiếp, và sống thay cả phần mẹ.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...