Chuyển đến nội dung chính

Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em gục đầu xuống bàn, không hoảng loạn, không rơi nước mắt, chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào

Chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút, em gục đầu xuống bàn, không hoảng loạn, không rơi nước mắt, chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nàoTiết trời đầu hè oi ả đến mức quạt trần trong phòng thi quay đến phát mỏi cũng không thổi nổi một làn gió mát. Ánh sáng lóa lên từ những tấm kính cao, in xuống sàn lớp học những vệt nắng hình ô cửa. Ngoài hành lang, tiếng ve nổ ran.Nam ngồi ở bàn thứ ba dãy gần cửa sổ. Vẫn tư thế thẳng lưng quen thuộc, ánh mắt chăm chú như bao lần kiểm tra trước đây. Em luôn là đứa khiến cả phòng thi nhìn theo: bởi sự bình tĩnh, bởi cách viết nhanh mà gọn, bởi danh tiếng “Nam học giỏi nhất khối.”

Nhưng hôm ấy, chỉ mười lăm phút sau khi giám thị phát đề, Nam đột ngột dừng bút.

Em gục đầu xuống bàn. Không hoảng loạn. Không rơi nước mắt. Chỉ im lặng, không viết thêm một chữ nào.

Giám thị bước tới, định nhắc nhở, nhưng chỉ thấy Nam khẽ xua tay. Một cử chỉ nhỏ, dứt khoát. Giống như em vừa tự mình đóng sập một cánh cửa trong tim, không cho ai bước vào.

Suốt buổi thi, Nam ngồi yên như thế. Không viết, không ngẩng đầu, không nói một lời.Tin đồn lan nhanh như lửa bén rơm. Có người nói Nam bị trầm cảm. Có người bảo Nam phát bệnh tâm lý do áp lực học hành. Lại có kẻ lén thì thầm: “Nghe đâu bố mẹ ly hôn, hôm qua còn bị giáo viên nhắc nhở giữa lớp…”

Nam không phản bác. Em cũng không đến trường mấy ngày sau đó.

Cô chủ nhiệm gọi điện – mẹ Nam nói em bị cảm nắng, đang nghỉ ngơi. Cô muốn vào thăm, nhưng bà từ chối, giọng dịu dàng: “Cô thông cảm, cháu nó không muốn tiếp ai cả.”

Tôi là Minh – người ngồi sau Nam trong phòng thi hôm đó. Chúng tôi không thân, nhưng từng cùng nhau thi đội tuyển. Tôi chưa từng thấy Nam hoảng sợ. Kể cả hôm nhận đề nâng cao khó đến mức cả lớp than trời, Nam vẫn là người đầu tiên nộp bài.

Vậy nên hình ảnh em cúi gục trên bàn hôm ấy cứ ám ảnh tôi mãiTôi quyết định đến nhà Nam vào một buổi chiều. Khi tôi đến, cổng mở hé, vắng lặng như thể không ai ở nhà. Tôi bước vào, gọi nhẹ. Không ai trả lời. Định quay ra thì thấy Nam ngồi một mình sau vườn, giữa những khóm cúc trắng đang nở muộn.

Em mặc áo thun cũ, tóc rối, gầy rộc đi thấy rõ.

Tôi gọi nhỏ:
– Nam.

Em không quay lại, chỉ hỏi:

– Cậu có từng nhìn thấy mặt trời… không mọc không?Tôi ngớ người. Em cười khẽ, mắt vẫn nhìn bầu trời sẫm nắng chiều:

– Sáng hôm thi, mình dậy sớm. Thấy mẹ ngồi khóc trong bếp. Mình hỏi, mẹ bảo bị sặc khói bếp… – Giọng Nam chùng xuống – Nhưng bếp lạnh tanh, cậu ạ. Chưa từng đỏ lửa.

Tim tôi siết lại. Em tiếp:

– Lúc mình ra cửa, bác hàng xóm gọi mẹ vào, nhìn mình lạ lắm. Mình còn nghe tiếng cô mình nói vọng ra: “Không nên giấu, lỡ nó biết thì sao?”
Mẹ mình bảo: “Không, nó phải đi thi. Mình còn chưa lo xong hậu sự cho anh ấy…”Tôi sững người.

– Bố cậu…

– Mất lúc 3 giờ sáng. Đột quỵ. Nhưng mẹ không nói. Cả nhà không ai nói. Mình chỉ biết… khi bước vào phòng thi, mở đề ra, nhìn dòng chữ đầu tiên… thì thấy trống rỗng.
Tựa như một phần của mình vừa biến mất.

Hóa ra không phải trầm cảm, không phải khủng hoảng tuổi teen.

Là đau thương chưa kịp thốt ra thành tiếng.

Là cảm giác bị đẩy vào một thế giới không còn chỗ đứng quen thuộc – nơi mỗi buổi sáng đều có giọng bố gọi dậy, mỗi lần thi đều có ông đưa đi, cười bảo: “Làm hết sức là được, còn lại để bố lo.”

Kỳ thi ấy, Nam bị điểm liệt môn Văn – điều chưa từng xảy ra với em.

Nhưng điều kỳ lạ là em không gục ngã. Một tháng sau, Nam xin thi lại đợt đặc cách. Lần này, em viết một mạch gần tám trang giấy. Mở bài là một câu khiến cô giáo Văn phải bật khóc:
“Có những nỗi đau không thể kể bằng lời, chỉ có thể viết ra để giữ lấy mình khỏi tan chảy.”

Năm đó, Nam đỗ vào khoa Báo chí với điểm gần tuyệt đối. Không ai nghĩ đứa từng “bỏ bài giữa chừng” lại là người đứng nhất tỉnh.

Và suốt những năm sau, mỗi khi tôi đọc bài viết có tựa đề “Mặt trời phía sau cửa sổ” trên báo, nơi tác giả kể về ánh sáng đến muộn sau những đêm dài nhất… tôi lại biết, Nam vẫn đang sống. Vẫn đang viết. Và vẫn đang yêu cuộc đời bằng nỗi đau đã trải qua.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...