Chuyển đến nội dung chính

Chị ơi, đừng lên chiếc xe hoa đó… Cả xóm ai cũng bảo Hạnh may mắn

 “Chị ơi, đừng lên chiếc xe hoa đó…”

Hằng níu tay chị mình, nước mắt tuôn rơi như mưa tháng Bảy. Đám cưới đông người, nhạc cưới vang lên inh ỏi. Mẹ Hạnh rạng rỡ trong chiếc áo dài đỏ thắm, miệng không ngớt nở nụ cười, tay liên tục khoe nhẫn vàng và vòng cổ mới được tặng. Nhưng giữa niềm vui giả tạo ấy, chỉ có Hằng là thấy rõ trong mắt chị gái mình – Hạnh – là một trời u tối.

Không ai hiểu vì sao một cô gái 23 tuổi, có bằng đại học, từng yêu một chàng trai hiền lành cùng quê, lại đồng ý lấy một người đàn ông đã gần 40, đã từng một đời vợ, có tiếng giàu có và quyền lực. Người ta chỉ biết rằng, sau đám cưới, mẹ Hạnh không còn ra chợ bán rau nữa. Nhà cũng sửa sang lại, mái ngói mới lợp, cổng sắt được sơn lại, sáng loáng.

Hạnh ngồi lặng lẽ trong phòng trang điểm, lớp son phấn không che nổi quầng mắt thâm sau nhiều đêm mất ngủ. Cô nhìn vào gương, thấy một người con gái lạ lẫm đang đeo khăn voan, mặc váy cưới trắng tinh khôi. Nhưng lòng cô thì không còn trong trắng như vậy nữa – nó đang vấy bẩn bởi nỗi sợ, sự hy sinh, và nước mắt.

Hạnh sinh ra trong một gia đình nghèo ở một làng quê nhỏ miền Trung. Ba mất từ khi hai chị em còn nhỏ. Mẹ gồng gánh nuôi hai con gái bằng gánh rau mỗi ngày ra chợ từ 4 giờ sáng. Hạnh học giỏi, đỗ đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô chật vật tìm việc. Giữa lúc đang bấp bênh với công việc tạm bợ ở thành phố, cô gặp ông Tùng – người đàn ông có chức trong một công ty lớn, hơn cô gần 20 tuổi, từng ly hôn vợ vì “không sinh được con”.

Lần đầu gặp, ông Tùng đã ấn tượng với vẻ đẹp dịu dàng và sự lễ phép của Hạnh. Ông ngỏ lời mời cô về làm trợ lý riêng. Lương cao, môi trường tốt, và có cơ hội “phát triển”. Ban đầu, Hạnh dè chừng, nhưng mẹ cô lại vui mừng: “Làm cho người ta như vậy còn hơn đi làm công nhân, cả đời chẳng ngóc đầu lên nổi.”

Và rồi những bữa ăn sang trọng, những món quà đắt tiền, những lời hứa “sẽ cưới, sẽ lo cho cả gia đình”, đã khiến Hạnh bước dần vào một cuộc chơi mà cô không biết lối ra. Khi ông Tùng cầu hôn, mẹ cô là người đầu tiên gật đầu, còn cô thì… im lặng.

“Đây là cơ hội đổi đời, con phải nắm lấy,” mẹ nói, giọng run lên vì xúc động.
“Nhưng con không yêu ông ấy…”

“Con yêu rồi có ăn được không? Yêu nhau mà nghèo thì có lo được cho mẹ con mình không?”
Hạnh nghẹn lại. Cô nhìn bàn tay mẹ đầy vết chai sần, mường tượng ra cái chợ quê đầy bụi đất và mùi tanh rau dập. Rồi cô gật đầu, như một cái máy.

Đêm đó, Hạnh ngồi co ro ở một góc giường. Căn phòng khách sạn 5 sao lạnh lẽo, dù đèn vàng ấm áp. Ông Tùng say rượu, cười khà khà khi bước vào. Ông kéo mạnh tay cô:
“Em là vợ anh rồi, ngoan đi em.”

Hạnh thấy tay mình như bị kéo vào hố sâu. Nước mắt rơi nhưng không ai nhìn thấy. Cô không hét, không vùng vẫy. Chỉ nằm yên, buông xuôi như một thân cây mục. Trong đầu cô là hình ảnh mẹ đang ngủ yên ở quê trong căn nhà mới, ánh đèn điện sáng trưng không còn phải xài dầu hôi.

“Đây là cơ hội đổi đời, con phải nắm lấy,” mẹ nói, giọng run lên vì xúc động.
“Nhưng con không yêu ông ấy…”

“Con yêu rồi có ăn được không? Yêu nhau mà nghèo thì có lo được cho mẹ con mình không?”
Hạnh nghẹn lại. Cô nhìn bàn tay mẹ đầy vết chai sần, mường tượng ra cái chợ quê đầy bụi đất và mùi tanh rau dập. Rồi cô gật đầu, như một cái máy.

Đêm đó, Hạnh ngồi co ro ở một góc giường. Căn phòng khách sạn 5 sao lạnh lẽo, dù đèn vàng ấm áp. Ông Tùng say rượu, cười khà khà khi bước vào. Ông kéo mạnh tay cô:
“Em là vợ anh rồi, ngoan đi em.”

Hạnh thấy tay mình như bị kéo vào hố sâu. Nước mắt rơi nhưng không ai nhìn thấy. Cô không hét, không vùng vẫy. Chỉ nằm yên, buông xuôi như một thân cây mục. Trong đầu cô là hình ảnh mẹ đang ngủ yên ở quê trong căn nhà mới, ánh đèn điện sáng trưng không còn phải xài dầu hôi.

“Đây là cơ hội đổi đời, con phải nắm lấy,” mẹ nói, giọng run lên vì xúc động.
“Nhưng con không yêu ông ấy…”

“Con yêu rồi có ăn được không? Yêu nhau mà nghèo thì có lo được cho mẹ con mình không?”
Hạnh nghẹn lại. Cô nhìn bàn tay mẹ đầy vết chai sần, mường tượng ra cái chợ quê đầy bụi đất và mùi tanh rau dập. Rồi cô gật đầu, như một cái máy.

Đêm đó, Hạnh ngồi co ro ở một góc giường. Căn phòng khách sạn 5 sao lạnh lẽo, dù đèn vàng ấm áp. Ông Tùng say rượu, cười khà khà khi bước vào. Ông kéo mạnh tay cô:
“Em là vợ anh rồi, ngoan đi em.”

Hạnh thấy tay mình như bị kéo vào hố sâu. Nước mắt rơi nhưng không ai nhìn thấy. Cô không hét, không vùng vẫy. Chỉ nằm yên, buông xuôi như một thân cây mục. Trong đầu cô là hình ảnh mẹ đang ngủ yên ở quê trong căn nhà mới, ánh đèn điện sáng trưng không còn phải xài dầu hôi.

Hôm đó về, cô khóc rất nhiều. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đèn đường hắt qua những vệt mưa dài. Và cô tự hỏi:
Liệu mình có thể thoát ra không? Liệu mình còn xứng đáng để sống cho chính mình?

Những ngày sau khi gặp lại Tuấn, Hạnh như người mất hồn. Cô đi làm như một cỗ máy. Mỗi tối về đến nhà, chiếc váy hàng hiệu và đôi giày cao gót đắt tiền không che được nỗi cô đơn trĩu nặng. Trong lòng cô bắt đầu trào lên một câu hỏi tưởng như đơn giản nhưng luôn bị chôn giấu suốt hơn một năm qua:
Mình đang sống cho ai?

Ông Tùng càng ngày càng kiểm soát chặt chẽ. Điện thoại của Hạnh không còn cài mật khẩu vì ông bắt tháo. Cô không còn được dùng Facebook cá nhân. Mỗi người bạn cũ nhắn tin hỏi thăm, ông đều điều tra, dằn mặt. Có lần, Hạnh vừa cười với anh tài xế đưa mình đi sự kiện, tối đó về, cô bị tát vì “mắt liếc đưa tình”.

“Cô tưởng làm vợ tôi là dễ hả? Cái danh phận cô đang có là do tôi ban cho đấy!” – ông gằn từng tiếng, tay siết chặt cằm Hạnh.

Cô không đáp. Không phải vì cô yếu đuối, mà vì cô sợ. Sợ ông sẽ làm điều gì đó với mẹ, với Hằng – em gái cô đang học năm ba đại học ở Huế, được ông “tài trợ học phí”.

Chiếc lồng vàng đã bắt đầu rỉ sét. Nó bóp nghẹt trái tim cô, khiến từng hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Một đêm mưa lớn, mẹ Hạnh gọi điện trong nước mắt. Hằng bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu. Hạnh lập tức xin phép ông Tùng về quê. Nhưng ông lạnh lùng đáp:
“Không đi đâu hết. Mai có tiệc tiếp khách ở Đà Nẵng, em là vợ tôi, phải có mặt.”

“Nhưng em gái tôi đang nguy kịch, anh có hiểu không?” – Hạnh gào lên lần đầu tiên sau một năm dài im lặng.

Ông đập mạnh ly thủy tinh xuống sàn, vỡ tan. “Tôi đã bỏ tiền nuôi con bé đó, giờ nó sống hay chết không phải việc của cô nữa!”

Khoảnh khắc đó, một điều gì đó trong Hạnh vỡ vụn. Không còn nước mắt. Không còn van xin. Cô lặng lẽ bước vào phòng, gói vội ít đồ, cầm túi rời khỏi căn biệt thự như một kẻ chạy trốn.

Cô không biết ngày mai ra sao. Chỉ biết rằng nếu không đi lúc này, có lẽ cả đời cô sẽ không bao giờ có cơ hội.

Hạnh về đến bệnh viện thì Hằng đã qua cơn nguy hiểm. Nhìn em gái gầy gò, tay băng bó, cô thấy tim mình thắt lại.
“Chị… về rồi à?” – Hằng thì thào.
“Ừ, chị ở đây. Không đi đâu nữa.”

Hạnh chăm em suốt ba ngày, không rời nửa bước. Cô nhắn tin cho ông Tùng, nói rõ rằng cô muốn ly hôn. Phía bên kia im lặng. Nhưng sau đó là một loạt tin nhắn đe dọa, sỉ nhục và cuối cùng là… tịch thu toàn bộ tài sản mẹ cô đang ở – ngôi nhà vốn đứng tên ông Tùng.

Mẹ cô ngồi thẫn thờ, không tin nổi. “Sao con ngu vậy Hạnh? Con bỏ chồng là mẹ ra đường đó!”

Hạnh nghẹn họng. Nhưng lần này, cô không lùi.
“Mẹ à… nếu để mẹ sống sung sướng mà con phải sống như tù nhân, thì không đáng. Con đã chịu đủ rồi.”

Mẹ khóc. Hằng im lặng nhìn hai người rồi cất tiếng:
“Con cũng không cần học tiếp nếu điều đó làm chị bị giam cầm. Con đi làm thêm được. Con không cần tiền của ông ta.”

Lần đầu tiên trong đời, Hạnh thấy em gái nhỏ bé mà kiên cường đến vậy.

Cuộc ly hôn kéo dài ba tháng. Cuối cùng, Hạnh ra đi tay trắng. Cô mất tất cả: nhà, xe, địa vị, cả danh tiếng bị bôi nhọ khắp nơi. Người ta đồn thổi: “Chắc nó ngoại tình, nên chồng mới đá”, “Lấy chồng giàu mà không biết điều”, “Mất phước rồi”.

Nhưng với Hạnh, lần đầu tiên cô thấy… nhẹ nhõm.

Cô xin làm lại từ đầu, thuê trọ ở Huế để tiện chăm em gái. Cô bắt đầu dạy tiếng Anh tại một trung tâm nhỏ, lương không cao nhưng đủ sống. Cô đi làm bằng xe đạp điện, ăn cơm bụi, mặc áo sơ mi cũ. Nhưng mỗi tối, cô ngủ ngon – không còn nước mắt, không còn sợ hãi.

Một hôm, Tuấn bất ngờ ghé trung tâm. Anh xin học một lớp tiếng Anh giao tiếp. Khi gặp Hạnh, anh chỉ cười:
“Anh nghe nói em làm ở đây. Anh… muốn bắt đầu lại.”

Hạnh nhìn anh, không vội trả lời. Nhưng lần này, trong ánh mắt cô không còn né tránh.
“Em cũng đang bắt đầu lại. Nếu anh kiên nhẫn… ta có thể bắt đầu cùng nhau.”

Chiếc xe hoa ngày ấy lộng lẫy, nhưng lại chở theo một cô dâu đầy nước mắt. Có những quyết định trong đời không thể rút lại, nhưng có thể sửa lại. Hạnh đã mất nhiều thứ để hiểu rằng: hạnh phúc không thể đánh đổi bằng sự hy sinh cam chịu.

Cô không còn là Hạnh của năm 23 tuổi – mơ mộng và dễ dằn lòng. Bây giờ, cô là một người phụ nữ dám rời bỏ, dám làm lại, và dám sống vì chính mình.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...