Chuyển đến nội dung chính

Chỉ vì một tin nhắn gửi nhầm cho sếp lúc 1 giờ sáng, tôi bị sa thải

 

Tôi là Linh, 27 tuổi, từng là nhân viên marketing tại một công ty khởi nghiệp công nghệ ở TP.HCM. Không phải là người xuất sắc nhất trong team, nhưng tôi luôn được đánh giá là chăm chỉ, sáng tạo và biết lắng nghe. Tôi từng nghĩ rằng mình đang đi đúng hướng, có một công việc ổn định, đồng nghiệp thân thiện, và một người sếp tuy nghiêm khắc nhưng công tâm – anh Hưng, giám đốc bộ phận.Mọi thứ bắt đầu thay đổi từ một đêm mùa mưa tháng Hai.

Hôm đó, tôi ở lại công ty đến gần nửa đêm để hoàn thiện một proposal quan trọng. Mắt cay xè vì mệt mỏi, tôi lê lết về đến nhà lúc gần 1h sáng. Sau khi tắm qua loa, tôi nằm vật ra giường, tay vẫn cầm điện thoại, định gửi một tin nhắn cho người bạn thân để than thở:

“Lão Hưng đúng kiểu robot, bắt làm lại ba lần một cái slide. Mình mà là vợ lão chắc đập laptop cho tỉnh.”

Tôi không nhớ rõ mình đã ngủ gật lúc nào. Nhưng điều khiến tôi tỉnh giấc không phải là tiếng đồng hồ báo thức, mà là tin nhắn phản hồi – từ chính… sếp Hưng.

“Tôi đã đọc được tin nhắn. Mời em đến gặp tôi lúc 8h sáng nay.”

Tôi chết điếng. Tôi đã gửi nhầm tin nhắn cho… chính sếp Hưng. Tim tôi đập loạn. Tôi cố nuốt từng ngụm nước lọc nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.

8h sáng, tôi bước vào phòng họp với đôi mắt thâm quầng. Anh Hưng ngồi đó, ánh mắt bình thản nhưng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Không một lời trách móc to tiếng, không một câu chỉ trích nặng nề. Anh chỉ nói đúng một câu:

“Tôi nghĩ em không còn phù hợp với môi trường này nữa. Chúng ta nên dừng lại ở đây.”Tôi rời công ty ngay trong ngày hôm đó. Không kèn trống, không lời chia tay đồng nghiệp. Chỉ là một cô gái trẻ lê bước ra khỏi tòa nhà sau ba năm gắn bó, đầu óc quay cuồng, trái tim rối loạn bởi sự tiếc nuối, xấu hổ và tổn thương.

Suốt ba tháng sau đó, tôi gần như mất phương hướng. Hồ sơ xin việc bị từ chối liên tục. Trong ngành nhỏ bé của tôi, tin đồn lan nhanh hơn gió. Chỉ cần một người phỏng vấn nhận ra tôi từng bị sa thải vì “lỗi cá nhân”, là họ gạt hồ sơ sang một bên. Tôi thậm chí từng nghe loáng thoáng từ một người quen trong ngành: “Linh hả? Cô ấy từng lỡ lời với sếp, nghe nói bất cẩn lắm.”

Tôi im lặng trước mọi lời xì xào. Tôi trách bản thân, giận chính mình vì sự bồng bột và mệt mỏi đêm đó. Nhưng sâu hơn hết, tôi giận… chính anh Hưng. Tại sao chỉ vì một tin nhắn lúc nửa đêm, một lời than thở thiếu suy nghĩ, mà anh có thể phớt lờ hết công sức tôi bỏ ra suốt ba năm?

Cuối cùng, tôi quyết định tạm rời khỏi TP.HCM, về quê ngoại ở Đà Lạt một thời gian để bình tâm. Tôi xin làm nhân viên hỗ trợ content cho một homestay nhỏ, lương không cao, nhưng ít ra tôi được sống trong không khí dễ chịu, không phải chạy theo KPI hay nhìn ánh mắt soi mói.

Và rồi, sáu tháng trôi qua như vậy – lặng lẽ, mờ nhạt, và tưởng như tôi đã rời xa thế giới cũ mãi mãi. Cho đến một ngày, cuộc sống của tôi bất ngờ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác… chỉ vì một cuộc gọi.

Đó là một chiều tháng Tám, trời Đà Lạt đổ mưa nhẹ. Tôi đang chỉnh sửa vài bức ảnh để đăng fanpage homestay thì điện thoại rung lên. Số lạ, đầu số TP.HCM. Tôi định không bắt máy, nhưng linh tính mách bảo điều gì đó. Tôi nhấc máy, giọng bên kia vang lên – trầm ấm, quen thuộc, nhưng khiến tôi lạnh sống lưng

“Linh, anh Hưng đây.”

Tôi lặng người vài giây.

“Anh… gọi em có chuyện gì ạ?” – Tôi cố giữ bình tĩnh.

“Anh muốn gặp em. Một buổi cà phê, nếu em đồng ý. Ngay tại Đà Lạt. Anh sẽ bay lên chiều nay.”Tôi gần như không tin vào tai mình. Sau tất cả, người từng sa thải tôi lại muốn gặp? Tại sao? Để xin lỗi? Để trách thêm? Hay có một dự án nào đó cần tôi hỗ trợ?

Chiều hôm ấy, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ bên đồi. Anh vẫn vậy – áo sơ mi trắng, ánh mắt điềm tĩnh nhưng mệt mỏi hơn. Anh không vòng vo:

“Anh xin lỗi vì đã sa thải em theo cách đó. Lúc đó anh giận, nhưng cũng vì áp lực. Sau này khi nhìn lại, anh thấy đó là quyết định sai.”

Tôi im lặng, không biết nên tức giận hay nhẹ nhõm.

“Anh sắp khởi nghiệp. Một startup nhỏ trong lĩnh vực AI & truyền thông. Và người đầu tiên anh muốn mời về làm content lead là em.”

Tôi ngẩng lên. Không tin được.

“Anh không chọn em vì áy náy. Mà vì anh biết rõ, trong ba năm ở công ty cũ, không ai hiểu khách hàng bằng em, không ai bám sát insight và kể câu chuyện tốt như em. Tin nhắn đó… anh nghĩ mãi. Nếu một người đủ gần gũi để dám bộc lộ sự bức xúc, thì có lẽ họ cũng đủ trung thực để gắn bó dài lâu, nếu họ được tin tưởng.”

Tôi không trả lời ngay. Nhưng tối hôm đó, tôi khóc. Lần đầu tiên sau nửa năm, tôi khóc không vì tiếc nuối hay đau khổ, mà vì cảm giác được nhìn nhận, được trao cơ hội thứ hai.

Ba tháng sau, tôi chính thức quay lại TP.HCM. Chúng tôi bắt đầu từ một văn phòng nhỏ, chỉ 6 người. Tôi dẫn dắt team nội dung, cùng anh Hưng gọi vốn, trình bày dự án với nhà đầu tư, thức đêm viết proposal như ngày xưa – nhưng lần này là cho chính giấc mơ của mình.

Và lạ thay, chính sự cố “tin nhắn lúc 1h sáng” ấy, sau này lại trở thành câu chuyện mở đầu trong buổi pitching. Anh Hưng kể nó như một bài học về lòng tin và khả năng thay đổi.

Giờ đây, mỗi khi ai đó hỏi tôi: “Làm sao em có thể quay lại mạnh mẽ như vậy?”, tôi chỉ cười:

“Vì cuộc sống luôn biết cách thử thách bạn bằng những cú tát… trước khi tặng bạn món quà bất ngờ nhất.”

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...