Chuyển đến nội dung chính

Chồng nằm hấp hối vì UT giai đoạn cuối, tôi cắn răng mang thai hộ cho một đại gia để đổi lấy tiền cứu anh

 

Tôi tên là Hân, 29 tuổi, là một người phụ nữ bình thường như bao người khác. Tôi có một gia đình nhỏ, chồng tôi tên Dũng – một kỹ sư cầu đường hiền lành, tử tế và luôn đặt vợ con lên hàng đầu. Chúng tôi có một bé gái 4 tuổi, tên là Bống, là nguồn sống và niềm an ủi duy nhất của tôi lúc nàyMọi thứ bắt đầu sụp đổ vào đúng dịp Tết năm ngoái. Sau một đợt chồng tôi đau bụng dữ dội, chúng tôi đưa anh đi khám thì nhận được hung tin: anh bị ung thư tụy giai đoạn cuối. Căn bệnh quái ác đã lan rộng, không thể phẫu thuật. Bác sĩ chỉ lắc đầu, nói “còn nước còn tát”.

Tôi gục xuống. Không ai có thể tưởng tượng được người đàn ông vẫn còn khỏe mạnh, lực lưỡng hôm trước, hôm sau lại nằm trên giường bệnh, da xanh xao, gầy guộc, và ánh mắt chỉ còn le lói chút hy vọng mong manh. Nhưng tôi thì không cho phép mình tuyệt vọng. Tôi không thể để anh chết. Tôi không thể để con gái tôi mất cha khi còn quá nhỏ. Tôi bắt đầu tìm mọi cách chạy chữa, hỏi han khắp nơi, tìm đến cả bác sĩ Đông y, thuốc nam, thuốc bắc.

Rồi tôi được giới thiệu một loại thuốc nhập khẩu từ Mỹ, được cho là có thể kéo dài sự sống và giúp giảm triệu chứng. Nhưng cái giá lên tới 360 triệu đồng cho một liệu trình 3 tháng. Gia đình tôi, vốn chẳng khá giả gì, sau đợt điều trị đầu tiên đã cạn sạch tiền tiết kiệm. Tôi vay mượn bạn bè, họ hàng, nhưng số tiền vẫn quá lớn.

Tôi bắt đầu hoang mang, mất ngủ triền miên. Mỗi sáng nhìn Dũng nằm đó, yếu ớt nắm tay tôi, nói “Anh xin lỗi, vì anh mà em và con khổ” – trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Một đêm nọ, trong lúc tuyệt vọng, tôi tình cờ đọc được một bài viết trên mạng về “đẻ thuê” – dịch vụ mang thai hộ theo thỏa thuận dân sự. Ở Việt Nam, hình thức này chỉ được cho phép giữa người thân trong gia đình. Nhưng trên thị trường chợ đen, nó là một “nghề” – không khác gì bán thân, bán máu. Có người còn nói rằng họ được trả cả 800 triệu – 1 tỷ đồng nếu sinh được con trai khỏe mạnh cho gia đình hiếm muộn.

Tôi lặng đi. Một phần trong tôi thấy ghê tởm chính suy nghĩ đó. Nhưng một phần khác – bản năng làm vợ, làm mẹ – lại gào lên rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để cứu Dũng. Tôi đắn đo suốt nhiều đêm liền. Sau cùng, tôi quyết định gọi vào một số điện thoại được chia sẻ trong nhóm kín trên mạng xã hội.

Người trả lời tôi là một phụ nữ tên Linh, nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn. Cô ta không vòng vo: “Chị cần tiền, bên em cần người mang thai khỏe mạnh, không bệnh nền, không hút thuốc, không tiền sử sinh non. Nếu thuận lợi, sau sinh chị sẽ được nhận 900 triệu đồng. Toàn bộ chi phí khám thai, ăn uống, nghỉ dưỡng bên em lo hết.”

Tôi chết lặng khi nghe đến số tiền. Với số tiền đó, tôi có thể chữa cho chồng, lo cho con, thậm chí để dành phòng khi anh không qua khỏi. Tôi hỏi: “Có phải quan hệ trực tiếp với người muốn có con không?”Cô ta cười khẩy: “Không. Tụi em làm bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Tinh trùng – trứng của họ, tử cung là của chị.”

Sau 2 tuần xét nghiệm, siêu âm, kiểm tra thể trạng, tôi được nhận. Người muốn thuê tôi là một người đàn ông tên H – một đại gia ngoài 50 tuổi, không có con nối dõi và vợ thì đã mãn kinh. Họ rất kín tiếng, không cho tôi gặp mặt, mọi thứ đều qua trung gian. Tôi được đưa vào một căn hộ dịch vụ ở quận 2, có người chăm sóc, quản lý sát sao. Việc duy nhất tôi phải làm là mang thai và sinh con.

Tôi nói dối với hàng xóm là “đi làm giúp việc cho một gia đình giàu, ở lại luôn nhà họ”. Còn với Dũng, tôi bảo được người quen giới thiệu một công việc thu nhập tốt, có thể lo viện phí cho anh. Anh miễn cưỡng đồng ý vì nghĩ rằng tôi đi làm xa nhưng chính đáng. Tôi biết mình đang lừa dối anh – người yêu tôi thật lòng, nhưng tôi không còn đường lùi.

Tháng thứ hai mang thai, tôi bắt đầu ốm nghén dữ dội, không ăn được gì, buồn nôn suốt ngày. Đêm nào tôi cũng ôm bụng khóc, vừa đau, vừa xấu hổ, vừa tủi nhục. Có lúc tôi muốn bỏ cuộc, nhưng nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của Dũng và con gái nhỏ gọi “Mẹ ơi, bao giờ mẹ về?” – tôi lại cắn răng chịu đựng.

Rồi tôi nhận được tin dữ: chồng tôi nhập viện cấp cứu vì nhiễm trùng sau hóa trị. Tôi chạy vào viện, ôm lấy anh, bật khóc nức nở. Bụng tôi khi ấy đã lộ rõ, tôi nói dối là “mang thai hộ người quen để lấy tiền cứu anh”. Anh không nói gì. Chỉ nhìn tôi thật lâu, rồi gục đầu vào vai tôi mà thổn thứcKể từ hôm đó, tôi chính thức trở thành một người đàn bà mang thai thuê – vì chồng, vì con, vì gia đình

Tôi không biết mình đang đi đúng hay sai nữa. Tôi chỉ biết rằng, trong hoàn cảnh đó, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

Chín tháng mang thai trong âm thầm, tôi sống như một cái bóng. Bụng ngày một lớn, tim tôi ngày một nhỏ lại. Cảm giác tội lỗi dày vò tôi mỗi đêm. Nhưng điều duy nhất giúp tôi vượt qua được mọi đau đớn thể xác và tinh thần là những cuộc điện thoại ngắn ngủi với chồng, với con gái. Mỗi khi nghe Dũng nói: “Anh thấy đỡ hơn rồi… Em yên tâm làm việc”, tôi lại thấy lòng ấm lại, như có thêm sức mạnh để tiếp tục.

Ngày tôi chuyển dạ, họ đưa tôi vào bệnh viện tư nhân, chăm sóc tận tình. Sinh mổ. Tôi không được nhìn mặt đứa trẻ. Họ bế đi ngay sau khi cắt dây rốn. Tôi chỉ biết đó là một bé trai. Tôi nằm trên giường hồi sức, bụng đau nhói, lòng trống rỗng. Cảm giác như một phần thân thể mình bị cắt lìa. Dù tôi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khoảnh khắc ấy vẫn khiến tôi chết lặng. Một sinh linh tôi mang trong mình suốt 9 tháng, chịu đủ đau đớn để sinh ra – lại không có quyền ôm nó lấy một lần.

Vài ngày sau, tôi nhận được số tiền đã hứa – 900 triệu đồng – kèm một lời dặn: “Coi như không quen biết nhau. Hợp đồng chấm dứt tại đây. Cấm liên hệ, cấm tò mò.” Tôi nắm chặt tập tiền trong tay, như thể đó là sinh mạng của cả gia đình tôi.

Tôi lập tức thanh toán viện phí cho Dũng, chuyển anh sang một trung tâm chăm sóc ung thư uy tín. Bắt đầu từ tháng đó, sức khỏe anh có dấu hiệu cải thiện rõ rệt. Các chỉ số trong máu ổn định, anh bắt đầu ăn uống trở lại. Nhìn anh cười, dù gầy sọp và yếu ớt, tôi cảm thấy mình như được sống lại.

Tôi về nhà với con gái, ôm chặt con vào lòng như để bù đắp tất cả. Nhưng trong lòng tôi vẫn nặng trĩu. Tôi không thể nói cho ai biết sự thật. Kể cả mẹ ruột. Chỉ riêng Dũng là biết. Anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa. Nhưng tôi biết, trong mắt anh, có một vết nứt mà tôi không thể hàn gắn.

Ba tháng sau ngày sinh, tôi đi khám sức khỏe, mọi chỉ số đều ổn. Tôi bắt đầu làm lại từ đầu. Mở một quầy bán đồ ăn sáng nhỏ trước cổng trường học, vừa đủ để xoay sở chi tiêu. Dũng vẫn điều trị định kỳ, dù không thể khỏe hẳn nhưng sự sống của anh đã được kéo dài.

Cuộc sống tạm trở về quỹ đạo.

Cho đến một ngày… định mệnh lại gõ cửa.

Một người phụ nữ lạ mặt tìm đến quầy ăn của tôi. Cô ta mặc sang trọng, trang điểm kỹ càng, dáng vẻ quý phái. Cô ta đưa cho tôi một bức ảnh – đứa bé tôi đã sinh ra.

Tôi chết lặng.

Cô ta nói: “Cô là mẹ đẻ hợp pháp của đứa bé. Chồng tôi – ông H – đã giấu tôi chuyện thuê người mang thai hộ. Tôi vô sinh, nhưng không chấp nhận sự lừa dối này. Bây giờ tôi muốn quyền nuôi dưỡng đứa bé về lại với mẹ ruột – tức là cô.”

Tôi hoảng loạn: “Không, tôi không thể nhận lại con! Đó là thỏa thuận. Tôi chỉ là người mang thai hộ…”

Người phụ nữ đó cười khẩy: “Về mặt pháp lý, trừ khi có đơn xin nhận con nuôi hợp pháp, cô vẫn là mẹ trên giấy khai sinh. Họ chưa kịp làm thủ tục, thì ông ấy… vừa mất đột ngột vì tai biến.”

Tin sét đánh.

Tôi không biết nên khóc hay nên sợ. Người phụ nữ kia tiếp tục: “Tôi không muốn giữ đứa bé. Nó là kết quả của sự phản bội. Nếu cô không nhận, nó sẽ vào trại trẻ mồ côi. Cô suy nghĩ đi.”

Cô ta đi, để lại bức ảnh – đứa bé trai kháu khỉnh, đôi mắt sáng y như Dũng hồi trẻ.

Tối đó tôi nằm không ngủ được. Tôi nhìn con gái tôi đang say ngủ, rồi quay sang nhìn chồng đang nằm thở đều đều bên cạnh. Tôi khóc như chưa từng được khóc. Một đứa trẻ không có tội. Nó chỉ là kết quả của một hành động bất đắc dĩ – nhưng lại bị đối xử như một món hàng thừa thãi.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định gặp lại người phụ nữ ấy.

Tôi nói: “Tôi sẽ nhận lại con. Nhưng tôi không muốn tiền, không muốn tranh chấp. Chỉ cần chị đồng ý ký giấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng và không can thiệp nữa.”

Cô ta đồng ý, như thể muốn trút bỏ một gánh nặng.

Ngày tôi bế đứa bé về nhà, Dũng nhìn tôi rất lâu, rồi anh gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh không trách em. Nếu không có những hy sinh đó, chắc giờ này anh đã không còn ngồi đây.”

Con gái tôi – bé Bống – ban đầu còn lạ lẫm, nhưng rồi nhanh chóng gọi thằng bé là “em Bi” và suốt ngày quấn lấy nhau như hình với bóng. Còn tôi, dù có đôi lúc vẫn ám ảnh bởi quá khứ, nhưng mỗi sáng thức dậy thấy hai đứa con ngồi ăn bánh mì cười đùa – tôi biết mình đã không sai.

Có thể ai đó sẽ phán xét. Có thể cả đời này tôi cũng không dám kể hết mọi chuyện với ai ngoài Dũng. Nhưng tôi không hối hận.

Vì tôi đã cứu được chồng mình, và hơn hết – tôi không bỏ rơi đứa con do chính mình mang nặng đẻ đau.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...