Chuyển đến nội dung chính

Cưới nhau chục năm chồng mới thèm về quê vợ, thấy nhà vợ vẫn ở căn nhà cũ rích, con rể cười đểu rút ra 500 nghìn bảo vợ đưa cho bố mẹ. Chị vợ nói luôn

 Người ta thường bảo: “Lấy vợ thì phải biết thương cả nhà vợ”, nhưng anh Hùng – một người đàn ông ngoài 40 tuổi – lại chưa từng coi đó là điều đáng bận tâm. Lấy vợ hơn chục năm, anh mới chỉ về quê vợ đúng… hai lần, và cả hai lần đều vội vã, lấy lệ. Vợ anh – chị Lan – không ít lần giận hờn, tủi thân, bởi cha mẹ chị già yếu mà con rể thì hờ hững, chẳng mấy khi ngó ngàng. Nhưng chị vốn hiền lành, nhẫn nhịn, nên chỉ nén vào lòngMột ngày đầu hè, anh Hùng bỗng nổi hứng: “Thôi thì về quê vợ chơi, lâu lắm rồi cũng nên thăm ông bà một bữa cho phải phép.” Lời nói ấy khiến chị Lan vừa mừng vừa lo. Mừng vì chồng cuối cùng cũng chủ động về quê vợ, lo vì tính anh vốn hay để bụng chuyện so đo vật chất, sợ rằng về rồi lại buông lời khó nghe.



Quả nhiên, linh cảm của chị không sai. Chiếc xe ô tô bốn chỗ của anh bon bon chạy về vùng quê yên ả, nơi con đường làng vẫn rợp bóng tre, nơi căn nhà cấp bốn của cha mẹ chị Lan đã gắn bó suốt mấy chục năm. Tường loang lổ vết rêu, mái ngói đã xỉn màu, vài chỗ còn dột khi mưa xuống.

Vừa đặt chân tới cổng, anh Hùng liếc mắt một vòng, nhếch mép:
– Ối giời, tưởng thế nào, vẫn cái nhà cũ rích này à? Lấy nhau bao nhiêu năm mà bố mẹ vợ chẳng xây nổi cái nhà cho tử tế.Chị Lan cắn môi, chưa kịp nói gì thì bố mẹ đã niềm nở chạy ra đón con gái, con rể. Bữa cơm quê tuy giản dị – chỉ có gà luộc, canh rau, đĩa cá đồng kho – nhưng đầy ắp sự chân tình. Ông bà liên tục gắp thức ăn cho con rể, còn hỏi han chuyện làm ăn ở thành phố.

Ấy thế mà trong bữa ăn, anh Hùng lại buông lời châm chọc:
– Ở quê chắc khổ lắm nhỉ? Thôi thì… – Anh vừa nói vừa rút ví, lấy ra 500 nghìn, đặt phịch xuống bàn – Lan, đưa cho bố mẹ đi, coi như chút quà con rể biếu.

Anh cười khẩy, tưởng như mình vừa làm một việc “ban ơn”. Cả mâm cơm sững lại. Ông bà hơi ngượng nhưng vẫn cười trừ. Chị Lan thì đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa ấm ức.

Chẳng kịp để không khí thêm khó xử, chị nói luôn:
– Anh cất tiền đi, để mà tiêu. Bố mẹ sắp xây nhà rồi, không cần đến anh lo đâu.

Câu nói tưởng nhẹ nhàng ấy lại khiến anh Hùng ngớ người. Trong đầu anh chỉ kịp lóe lên một câu hỏi: “Nhà cũ nát thế này, lấy đâu ra tiền mà xây nhà… chục tỷ?”

Cả buổi chiều hôm đó, anh Hùng đi đi lại lại trong sân, không giấu nổi vẻ bồn chồn. Anh nhìn quanh nhà: từ cái bàn gỗ đã sứt cạnh, bộ ấm chén sứt quai, đến mảnh vườn sau chỉ trồng vài luống rau. Tất cả đều toát lên sự nghèo khó. Trong đầu anh, câu “nhà chục tỷ” mà vợ vừa nói cứ như một trò đùa.

Tối đến, khi ông bà mang ra tập bản vẽ, vừa trải lên bàn vừa hồ hởi nói:
– Đây, bố mẹ chuẩn bị làm nhà mới. Bản thiết kế đây rồi.

Anh Hùng tròn mắt. Trước mặt anh là bản vẽ một căn biệt thự ba tầng mái Thái, có gara ô tô, phòng khách rộng như khách sạn. Ông còn rút ra tập giấy tờ, nào hợp đồng với đơn vị thi công, nào giấy phép xây dựng, tất cả đều chỉn chu

Anh cười gượng:
– Thế… bố mẹ vay mượn ngân hàng à?

Bà mẹ vợ cười hiền:
– Vay gì đâu con. Bố mẹ tiết kiệm cả đời, cộng thêm bán mảnh đất mặt đường, cũng dư giả để xâyAnh Hùng chết lặng. Hóa ra suốt bao năm qua, anh cứ nghĩ nhà vợ nghèo, nào ngờ họ âm thầm dành dụm, lo liệu đâu vào đấy. Trong khi bản thân anh, làm ăn thất thường, lúc có lúc không, nhưng luôn tự vỗ ngực là “dân thành phố”.

Chị Lan ngồi bên, bình thản rót trà cho bố mẹ, như thể chuyện này chẳng có gì to tát. Nhưng trong ánh mắt chị thấp thoáng một nỗi buồn: bao năm rồi, chồng chẳng chịu tin tưởng, thậm chí khinh thường gia đình vợ. Đến giờ, khi sự thật phơi bày, chị chẳng buồn trách nữa, chỉ thấy thương bố mẹ đã chịu nhiều tủi hờn

Anh Hùng ngượng chín mặt. Nhớ lại cảnh mình rút ra 500 nghìn như “ban ơn”, anh chỉ muốn độn thổ. Cái số tiền anh coi là “quá nhiều” lại chẳng thấm vào đâu so với số vốn bố mẹ vợ đang chuẩn bị.

Ông bố vợ nhìn anh, chậm rãi nói:
– Con à, của cải hay nhà cửa không quan trọng bằng cách đối nhân xử thế. Người ta giàu nghèo cũng là chuyện bình thường. Nhưng cư xử với nhau phải có cái tâm.

Lời nói ấy như nhát dao xoáy thẳng vào lòng anh Hùng. Cả đêm hôm đó, anh trằn trọc, suy nghĩ mãi về sự kiêu ngạo của mìnhSáng hôm sau, khi ánh nắng còn chưa lên cao, anh Hùng chủ động dậy sớm ra vườn giúp ông bà nhổ cỏ, bắt sâu cho luống rau. Ông bà ngạc nhiên lắm, vì từ trước đến giờ con rể chỉ quen ngồi mát ăn bát vàng, hiếm khi động tay động chân.

Trong lòng anh, một nỗi ân hận dâng lên. Suốt hơn mười năm làm rể, anh chưa bao giờ thực sự quan tâm hay đỡ đần gì cho nhà vợ. Anh coi thường sự giản dị, lại quên mất rằng chính sự giản dị ấy mới là nền tảng vững chắc của hạnh phúc

Anh nhớ lại những lần chị Lan lặng lẽ gửi tiền về cho bố mẹ, những lần chị âm thầm gói ghém quà quê, tất cả đều bị anh gạt đi vì cho là “quê mùa”. Giờ thì anh hiểu: chính nhờ tình nghĩa ấy mà gia đình bên vợ luôn đầm ấm, chan hòa.

Trưa hôm ấy, trước khi về thành phố, anh chủ động thưa với bố mẹ vợ:
– Con xin lỗi vì lâu nay chưa làm tròn phận sự. Từ nay, con sẽ thường xuyên về thăm, và nếu cần gì trong việc xây nhà, xin cho con được góp sức.

Ông bà chỉ cười:
– Có tấm lòng là đủ, của cải không quan trọng.

Chị Lan đứng bên, khẽ mỉm cười. Trong mắt chị, lần đầu tiên sau bao năm, chị thấy chồng mình đã thay đổi – không còn là người đàn ông hời hợt, ích kỷ, mà đã biết cúi đầu học cách trân trọng.

Chiếc xe rời khỏi làng, bỏ lại sau lưng những rặng tre xanh rì. Trong lòng anh Hùng, vẫn còn nguyên vẹn lời bố vợ dặn: “Đối nhân xử thế phải có tâm.” Câu nói ấy như hồi chuông cảnh tỉnh, khiến anh nhận ra rằng, giàu nghèo chỉ là bề ngoài, còn cách con người sống và đối đãi mới là thước đo thật sự của giá trị.

Từ hôm đó, anh không còn dửng dưng với nhà vợ nữa. Mỗi dịp cuối tuần, thay vì cà phê với bạn bè, anh đưa vợ con về quê. Mỗi lần như vậy, anh lại thấy bình yên lạ thường – điều mà suốt bao năm bon chen nơi phố thị, anh chưa từng cảm nhận được.

Câu chuyện khép lại, nhưng dư âm còn mãi: Trong hôn nhân, không chỉ là tình cảm giữa hai người, mà còn là sự trân trọng, sẻ chia với cả hai bên gia đình. Người đàn ông biết cúi đầu, biết sửa sai, mới thật sự là người trưởng thành

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...