Chuyển đến nội dung chính

Đêm tân hôn, bác giúp việc lâu năm bất ngờ gõ khẽ vào cửa, thì thầm dặn: cô hãy thay đồ rồi lập tức trốn ra cửa sau, nhanh lên kẻo không kịp

 

Đêm tân hôn đáng lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời người con gái. Tôi ngồi trước bàn trang điểm, lớp son còn chưa kịp phai, nghe tiếng trống rộn ràng ngoài sân dần lắng xuống. Cả nhà chồng đã lui vào nghỉ. Phòng cưới được trang hoàng rực rỡ, ánh đèn vàng hắt lên những dải lụa đỏ mềm mại. Nhưng lòng tôi lại nặng trĩu, một dự cảm mơ hồ len lỏi.

Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên. Tôi khựng lại. Ai còn tới vào giờ này? Tôi bước ra, khẽ hé cửa. Ánh mắt đầy lo lắng của bác giúp việc lâu năm hiện ra trong khe hở. Bác thì thầm, giọng run rẩy:

“Cô muốn sống thì thay đồ, ra cửa sau ngay. Nhanh, kẻo không kịp.”

Tôi sững người. Tim đập loạn. Tôi còn chưa kịp hiểu thì bác đã trừng mắt, ra hiệu im lặng. Ánh mắt ấy không phải đùa. Một loại sợ hãi bản năng khiến tôi run lên, tay bất giác nắm chặt vạt váy cưới. Tôi nghe rõ tiếng chân người đàn ông – chồng mới cưới – đang tiến về phía phòng.

Trong tích tắc, tôi phải chọn: ở lại hay chạy điTôi đổi nhanh sang bộ đồ thường, giấu chiếc váy cưới dưới giường rồi men theo bóng tối ra cửa sau. Con hẻm nhỏ hun hút, gió thổi lạnh sống lưng. Bác giúp việc mở hé cánh cổng gỗ cũ, giục tôi chạy. Tôi không dám ngoảnh lại, chỉ nghe tiếng bác khẽ dặn:

“Đi thẳng, đừng quay đầu. Có người đang chờ.”

Tôi cắm đầu chạy, trái tim như muốn nổ tung. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một chiếc xe máy đã nổ máy sẵn. Người đàn ông trung niên lạ mặt kéo tôi lên yên, lao đi trong đêm. Tôi chỉ biết ôm chặt, nước mắt trào ra không kìm được.

Sau gần một giờ băng qua nhiều con đường ngoằn ngoèo, chúng tôi dừng lại ở một căn nhà nhỏ ngoại ô. Người đàn ông đưa tôi vào, nói khẽ: “Cứ ở tạm đây. An toàn rồi.”

Tôi ngồi bệt xuống ghế, toàn thân rã rời. Câu hỏi dồn dập trong đầu: Tại sao bác giúp việc phải cứu tôi? Chuyện gì thực sự đang diễn ra? Người tôi lấy làm chồng rốt cuộc là ai?

Ngoài kia, đêm vẫn đặc quánh, nhưng trong lòng tôi, một cơn bão thật sự vừa bắt đầu.

Tôi gần như thức trắng đêm hôm ấy. Mỗi tiếng xe chạy ngoài đường, mỗi tiếng chó sủa xa xa đều khiến tôi giật mình thon thót. Người đàn ông đã đưa tôi tới nơi này im lặng ngồi hút thuốc ở ngoài hiên, ánh lửa đỏ hắt lên gương mặt trầm tư. Tôi không dám hỏi nhiều, chỉ thấy ánh mắt ông pha trộn giữa thương hại và cảnh giác.

Đến khi trời hửng sáng, bác giúp việc xuất hiện. Tôi vội quỳ xuống, run run cảm ơn. Nhưng bác chỉ kéo tôi dậy, giọng nghèn nghẹn:

“Cô phải biết sự thật thì mới tự cứu mình được.”Câu chuyện dần hé mở. Thì ra, gia đình chồng tôi không đơn giản. Đằng sau vẻ ngoài giàu có, họ dính líu đến những đường dây làm ăn mờ ám, nợ nần chồng chất. Cuộc hôn nhân của tôi không phải tình yêu, mà là một sự trao đổi. Tôi bị chọn làm con dâu để gán nợ.

Bác kể, người chồng mà tôi vừa cưới vốn có quá khứ nghiện ngập, tính khí hung bạo. Hai năm trước, anh ta từng khiến một cô gái bỏ mạng ngay trong nhà, nhưng nhờ gia thế mà vụ việc bị che giấu. Từ đó, ai trong nhà cũng sợ hãi. Đêm qua, theo lời bác, tôi có thể trở thành nạn nhân tiếp theo nếu ở lại.

Tôi nghe mà toàn thân lạnh buốt. Từng lời như nhát dao cứa vào lòng. Tôi nhớ lại ánh mắt gằn gằn của anh ta trong lễ cưới, cái nắm tay siết mạnh đến đau điếng khi tiễn khách. Lúc ấy tôi tưởng đó là sự căng thẳng bình thường, nào ngờ là điềm báo.

Người đàn ông lạ – hoá ra là cháu họ xa của bác giúp việc – chen vào:

“Cô phải đi ngay. Đừng quay lại đó nữa. Họ sẽ tìm, nhưng cô càng chần chừ thì càng nguy hiểm.”

Nhưng đi đâu? Tôi không có tiền bạc, giấy tờ đều bị giữ lại trong nhà chồng. Điện thoại tôi bị tịch thu ngay sau lễ cưới với lý do “tránh phiền phức ngày đầu về làm dâu”. Tôi hoàn toàn trắng tay.

Bác giúp việc móc trong túi ra một túi nhỏ: vài tờ tiền, một chiếc điện thoại cũ và chứng minh thư của tôi mà bác đã lén lấy ra. Tôi bật khóc, không biết phải nói gì. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình vừa thoát khỏi một chiếc bẫy, nhưng tương lai mịt mờ như màn sương trước mặt.

Tôi quyết định gọi về cho mẹ. Khi nghe tiếng bà nghẹn lại trong điện thoại, tôi suýt không nói được. Nhưng bác ra hiệu chỉ kể nửa chừng, không được để lộ nơi trú ẩn, vì gia đình chồng có thể cho người truy tìm. Mẹ chỉ biết khóc, dặn tôi giữ mạng, rồi sẽ tính đường.

Những ngày sau đó, tôi sống chui lủi trong căn nhà ngoại ô, không dám bước ra ngoài. Người cháu họ đưa cơm, bác giúp việc thì ban ngày vẫn phải quay lại nhà chồng để không bị nghi ngờ. Tôi sống như một cái bóng, chỉ còn lại những câu hỏi dày vò: Tại sao tôi lại rơi vào tình cảnh này? Liệu tôi có đủ can đảm để đứng lên, hay sẽ mãi sống trốn chạy?

Một buổi chiều, khi bác quay về, gương mặt đầy lo lắng:

“Họ bắt đầu nghi rồi. Cô phải tính bước tiếp theo. Ở đây không an toàn lâu đâu.”

Trái tim tôi lại dồn dập. Tôi hiểu, thử thách thực sự mới chỉ bắt đầu.

Tin bác giúp việc báo tối hôm đó khiến tôi gần như ngã quỵ. Sự an toàn mong manh bỗng vỡ vụn. Tôi hiểu, không thể chỉ trốn tránh mãi. Muốn thật sự sống, tôi phải đối diện và tìm cách thoát hẳn khỏi vòng kìm kẹp của gia đình chồng.

Tôi bàn với bác và người cháu: “Cháu không thể trốn mãi. Họ càng tìm, cháu càng nguy hiểm. Cháu muốn nhờ công an.”
Người cháu chau mày: “Cô có bằng chứng gì không? Chỉ một lời nói suông thì chẳng ai tin. Thậm chí ngược lại, họ sẽ dùng tiền để lấp liếm, còn cô thành kẻ dối trá.”

Lời ấy khiến tôi như rơi xuống hố sâu. Tôi trắng tay, chỉ có ký ức và nỗi sợ. Nhưng bác giúp việc lặng lẽ nói:
“Trong nhà, bác có giữ vài thứ. Giấy tờ, sổ sách mà ông chủ lén ghi chép. Nếu lộ ra, họ sẽ khốn đốn. Nhưng lấy được không dễ.”

Một kế hoạch mạo hiểm được vạch ra. Đêm hôm sau, bác quay về nhà chồng như thường lệ, giả vờ làm việc. Trong khi đó, tôi và người cháu chờ ở bên ngoài, sẵn sàng nhận gói tài liệu.

Mọi chuyện tưởng suôn sẻ, nhưng đời nào dễ vậy. Khi bác vừa đưa tập hồ sơ ra cổng thì một bóng người lao tới – chính là chồng tôi. Hắn gằn giọng:
“Cô định làm gì thế hả?!”

Tôi chết lặng. Hắn phát hiện ra tất cả. Trong tích tắc, tôi tưởng mình sẽ bị kéo ngược về địa ngục ấy. Nhưng bác bất ngờ chắn trước mặt tôi, run run hét:
“Cậu đừng làm bậy nữa! Bao nhiêu người đã khổ sở vì cậu rồi!”

Người cháu nhanh tay giật lấy tập hồ sơ, kéo tôi bỏ chạy. Sau lưng, tiếng chửi rủa vang rền, rồi cả tiếng vật lộn. Tôi muốn quay lại, nhưng bàn tay người cháu siết chặt:
“Đi đi! Đây là cơ hội duy nhất!”

Chúng tôi lao thẳng tới đồn công an gần nhất, nộp lại toàn bộ hồ sơ. Tôi run rẩy kể hết sự tình. Ban đầu, họ còn nghi ngờ, nhưng khi mở sổ ra, trong đó có đầy đủ bằng chứng: ghi chép những khoản vay nặng lãi, danh sách những “chuyến hàng” mờ ám, cùng vài bức ảnh chụp các cuộc thương lượng mờ ám trong nhà.

Những ngày sau, tôi được cơ quan chức năng bảo vệ. Gia đình chồng bị điều tra gắt gao. Một số người trong đó bị tạm giữ, trong đó có cả chồng tôi. Báo chí bắt đầu rộ tin, nhưng tôi được giữ kín danh tính để an toàn.

Bác giúp việc, dù bị thương nhẹ sau vụ giằng co, vẫn bình an. Tôi quỳ xuống nắm lấy tay bác, nước mắt rơi lã chã:
“Nếu không có bác, cháu đã chẳng còn mạng. Ơn này, cháu không biết bao giờ mới trả được.”

Bác mỉm cười, nếp nhăn hằn sâu nơi khoé mắt:
“Chỉ mong cháu sống bình yên, đó là niềm vui của bác rồi.”

Vài tháng sau, tôi dọn ra một thành phố khác, bắt đầu lại từ con số không. Mọi thứ vẫn còn khó khăn, nhưng ít nhất tôi được tự do, không còn bị ám ảnh bởi ánh mắt dữ tợn của người đàn ông ấy.

Đêm nào nhớ lại, tôi vẫn rùng mình. Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy biết ơn: biết ơn bác giúp việc – ân nhân đã cho tôi cơ hội sống lại, và biết ơn chính mình vì đã đủ dũng khí bước qua bóng tối.

Tôi hiểu rõ một điều: có những đêm tân hôn là mở đầu cho hạnh phúc, nhưng cũng có những đêm tân hôn là khởi nguồn của cuộc chiến sinh tồn. Và tôi đã may mắn thoát ra, để kể lại câu chuyện này.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...