Chuyển đến nội dung chính

Định mệnh đời tôi

 

Sáng ngày 30 tháng 8, Hà Nội rực rỡ trong không khí tổng duyệt Quốc khánh. Cờ đỏ sao vàng tung bay khắp phố, tiếng loa phát thanh hòa cùng tiếng trống rộn ràng. Tôi, một gã viết lách tự do, quyết định chen chân đến quảng trường để xem đoàn diễu hành. Nhưng đúng cái tính đãng trí, tôi quên béng cặp kính cận ở nhà. Thế giới trước mắt bỗng nhòe đi, chỉ còn những mảng màu đỏ vàng lung linh như tranh trừu tượngTôi lách qua đám đông, cố rướn người để nhìn rõ hơn. Tiếng kèn đồng, tiếng bước chân đều tăm tắp làm tim tôi đập mạnh, nhưng không có kính thì thấy được gì đâu? Chỉ toàn bóng người mờ mờ, cờ phướn lẫn lộn. Tôi lẩm bẩm chửi cái số phận: “Đi xem lễ lớn mà quên kính, đúng là đen!”

Đang loay hoay, tôi va phải một cô gái. “Ôi!” – một giọng nói quen quen vang lên. Tôi quay sang, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, tóc dài buộc cao, áo đỏ rực như màu cờ. “Xin lỗi, tôi quên kính, chẳng thấy gì,” tôi lúng túng nói, tay gãi đầu. Cô gái bật cười, giọng trong trẻo: “Trùng hợp ghê, tôi cũng quên kính đây. Mà không có kính, nhìn mọi thứ cứ như mơ, đúng không?”

Tôi khựng lại. Cái giọng này, cái kiểu nói này… quen lắm. “Minh, phải không?” – tôi buột miệng, tim đập thình thịch. Cô gái im lặng một lúc, rồi đáp: “Sao anh biết tên tôi? Ủa, khoan… Long?” Trời đất như quay cuồng. Là Minh thật, cô gái tôi từng yêu ba năm trước, người mà tôi chia tay trong một chiều mưa vì những hiểu lầm ngớ ngẩn.

Chúng tôi đứng lại bên lề quảng trường, chẳng buồn xem diễu hành nữa. Minh giờ là họa sĩ minh họa, vẫn giữ thói quen vẽ nguệch ngoạc trên giấy mỗi khi hồi hộp. “Anh vẫn viết truyện mạng à?” – cô hỏi, giọng nhẹ như gió. Tôi gật đầu, kể về những đêm gõ phím, đăng truyện ngắn lên mạng lúc nửa đêm. Minh cười: “Hồi đó, em hay đọc truyện anh viết. Lãng mạn lắm, nhưng sao chẳng viết cái kết cho tụi mình?”

Tôi nghẹn lời. Hóa ra, cô vẫn theo dõi tôi, dù chỉ qua những dòng chữ trên mạng. “Tại anh ngu, không biết giữ,” tôi nói, mắt cay cay dù chẳng thấy rõ mặt Minh. Cô lắc đầu: “Thôi, đừng nhắc. Hôm nay gặp lại, coi như duyên. Anh nhìn gì được không, hay vẫn mờ như em?”

Tôi cười, chỉ về phía đoàn diễu hành: “Mờ, nhưng thấy được niềm tự hào. Màu cờ, tiếng trống, cả em nữa.” Minh đỏ mặt, giả vờ lườm tôi qua cặp mắt chẳng thấy gì. Chúng tôi nói đủ thứ, từ chuyện cô vẽ tranh lấy cảm hứng từ cờ đỏ sao vàng, đến chuyện tôi vẫn mơ viết một câu chuyện thật đẹp về tình yêu. “Viết về hai người quên kính, gặp lại nhau ngày Quốc khánh, được không?” – Minh đề nghị, mắt sáng lên.

Đám đông dần tan, Minh lấy trong túi ra một mẩu giấy, vẽ nhanh một bức phác thảo: hai người đứng dưới cờ đỏ sao vàng, xung quanh là những mảng màu nhòe. “Tặng anh, để nhớ hôm nay,” cô nói, dúi tờ giấy vào tay tôi. Trước khi hòa vào dòng người, Minh quay lại: “Viết truyện đi, nhưng đừng để cái kết dở dang như hồi đó nhé.”

Tối về, tôi mở laptop, gõ câu chuyện về hai kẻ quên kính, gặp lại nhau giữa quảng trường rực rỡ. Tôi đăng bài, tag tài khoản của Minh. Chỉ vài giờ, bài viết đã ngập comment. Nhưng tin nhắn của Minh mới là thứ làm tôi đứng tim: “Truyện hay, nhưng anh nợ em cái kết. Gặp lại để viết nốt, được không?”

Tôi mỉm cười, biết rằng định mệnh đã cho tôi một cơ hội nữa, chẳng cần kính để thấy rõ tình yêu.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...