Chuyển đến nội dung chính

Tôi chỉ nghĩ vào viện thăm chồng cũ cho tròn nghĩa, nào ngờ anh trao cho tôi một thứ khiến cả quá khứ ùa về

 

Tôi chỉ nghĩ vào viện thăm chồng cũ cho tròn nghĩa, nào ngờ anh trao cho tôi một thứ khiến cả quá khứ ùa về và nước mắt rơi không ngừng….

“Tôi chỉ nghĩ vào viện thăm chồng cũ cho tròn nghĩa, nào ngờ anh trao cho tôi một thứ khiến cả quá khứ ùa về và nước mắt rơi không ngừng…”

Chiều hôm đó, Hà đứng ngập ngừng trước cổng bệnh viện. Gió mùa tháng Mười hai thổi hun hút, cuốn theo lá khô bay tán loạn. Cảm giác lạ lẫm và có chút chông chênh len lỏi trong lòng chị. Bao năm rồi chị mới quay lại cái nơi vốn dĩ gắn liền với những ký ức nhiều nước mắt hơn nụ cười. Chồng cũ của chị – Tuấn – nhập viện sau một cơn tai biến nhẹ. Tin ấy đến với Hà qua một người bạn chung. Ban đầu chị định phớt lờ, nghĩ “người cũ, đời cũ”, nhưng rồi cái chữ “nghĩa” vẫn khiến chị trằn trọc mấy đêm liền. Cuối cùng, Hà chọn đến thăm, ít ra cũng để lòng mình thanh thản.

Bước qua hành lang bệnh viện, mùi thuốc sát trùng pha lẫn tiếng bước chân gấp gáp của người nhà bệnh nhân làm Hà chợt thấy trái tim mình se lại. Như một phản xạ, chị mường tượng về những ngày xưa còn là vợ chồng, những lần Tuấn ốm sốt chị lo lắng thức trắng đêm, hay những lần chị nằm viện sinh con, Tuấn cũng có mặt chăm sóc. Tất cả tưởng đã quên, nay lại ùa về.

Khi đẩy cửa phòng bệnh, Hà thấy Tuấn nằm tựa lưng trên giường, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt vẫn còn sáng. Anh nhìn chị sững lại, có chút ngỡ ngàng. Cả hai im lặng vài giây, rồi Tuấn cười nhẹ:– Em vẫn đến…

Hà khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế cạnh giường. Không khí có gì đó gượng gạo, nhưng trong sự gượng gạo ấy lại ẩn một lớp cảm xúc quen thuộc. Chị không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ hỏi han mấy câu bâng quơ về sức khỏe, về thuốc men.

Tuấn bỗng cầm tay chị, bàn tay gầy guộc run run. Hà giật mình nhưng không rút lại, vì trong khoảnh khắc ấy, chị cảm nhận rõ ràng một sự yếu đuối nơi anh – người đàn ông từng ngang tàng, quyết đoán.

– Hà này, có lẽ anh không còn nhiều thời gian để nói ra điều này… – Tuấn thì thào.

Hà nhìn anh ngạc nhiên, nhưng trước khi kịp hỏi, anh đưa tay lấy trong ngăn kéo đầu giường một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp gỗ cũ, trên nắp còn khắc hai chữ cái lồng vào nhau: H & T. Hà bàng hoàng. Đó chính là chiếc hộp mà năm xưa anh tặng chị vào ngày cưới, chị tưởng đã thất lạc từ lâu– Anh giữ nó suốt… – Tuấn nói, mắt long lanh. – Trong này là những bức thư anh chưa bao giờ dám đưa em.

Hà run run mở nắp, bên trong là xấp giấy đã ngả vàng. Chữ viết tay quen thuộc, nét chữ của Tuấn những ngày còn trẻ. Vừa chạm vào, nước mắt chị rơi lã chã. Cả quá khứ ùa về: những ngày hạnh phúc, những lần cãi vã, và cuối cùng là cuộc chia ly không trọn vẹn.

Chị siết chặt chiếc hộp, nghẹn ngào không nói được câu nào. Chuyến thăm mà chị tưởng sẽ hời hợt, chỉ là “cho tròn nghĩa”, bỗng trở thành bước ngoặt khiến trái tim chị đau nhói. Hà hiểu rằng, có những điều dù thời gian dài đến đâu cũng không xóa nhòa, chỉ là ta cố chôn giấu.

Hà ngồi lặng trước chiếc hộp gỗ. Bàn tay chị run run mở từng lá thư. Giấy đã ố vàng, mực đã nhạt, nhưng từng dòng chữ lại như có lửa, cháy bỏng, tha thiết.

Hà, anh xin lỗi vì đã to tiếng với em. Anh biết em vất vả, em chỉ muốn tốt cho gia đình. Nhưng anh lại để cái tôi lấn át, làm tổn thương em. Giá như anh đủ kiên nhẫn…

Đọc đến đây, mắt Hà nhòe đi. Đó là bức thư viết sau lần cãi vã lớn nhất, khi chị quyết định dọn về nhà ngoại một thời gian. Hồi ấy, Tuấn chưa bao giờ xin lỗi trực tiếp. Anh lạnh lùng, cứng nhắc, để mặc chị bế con đi trong nước mắt. Nhưng hóa ra, trong góc khuất, anh vẫn viết ra, vẫn day dứt.

Lật sang bức khác:

Ngày mai là sinh nhật em. Anh đã mua món quà nhỏ, nhưng không biết có dám tặng. Anh chỉ mong em mỉm cười một lần, như những ngày đầu ta quen nhau. Anh nhớ ánh mắt ấy, nhớ cái cách em hay xị mặt giả vờ giận. Hà à, anh yêu em nhiều lắm.

Hà nghẹn ngào. Sinh nhật năm ấy, Tuấn chẳng tặng gì. Chị buồn, nghĩ anh vô tâm, nên lại thêm một lần cãi vã. Ai ngờ, món quà vẫn ở trong ngăn kéo ký ức, chỉ vì lòng tự ái ngăn cản.

Từng bức thư như từng nhát dao cắt vào tim. Hà thấy hiện lên hình ảnh một người đàn ông vụng về trong yêu thương, cứng cỏi ngoài mặt nhưng yếu mềm trong lòng. Anh đã yêu chị nhiều hơn những gì anh nói, nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để bày tỏ.

Tuấn nhìn chị chăm chú, khẽ mỉm cười:

– Anh biết, những lá thư này chẳng thể thay đổi quá khứ. Nhưng ít ra, em sẽ hiểu rằng, trong từng khoảnh khắc, anh chưa bao giờ ngừng thương em.

Nước mắt Hà rơi lã chã. Bao năm qua, chị sống trong nỗi oán trách: trách anh vô tâm, trách anh không bao giờ hiểu mình, trách anh để hôn nhân trôi tuột khỏi tay. Nhưng giờ đây, những lá thư như một tấm gương khác, soi ra một sự thật: anh đã yêu, chỉ là yêu theo cách vụng dại.

Căn phòng bệnh viện trở nên tĩnh lặng. Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều, tiếng gió rít ngoài cửa sổ như nhấn nhá cho khoảnh khắc nghẹn ngào. Hà chợt nhận ra, đôi khi, sự im lặng giữa hai người không có nghĩa là không còn tình cảm, mà là vì cả hai không biết cách vượt qua cái tôi để đến gần nhau.

– Hà… – Tuấn nắm tay chị lần nữa, giọng nghèn nghẹn – Nếu còn cơ hội, anh chỉ muốn nói: cảm ơn em đã từng là vợ anh, đã cho anh những năm tháng đẹp nhất.

Hà nghẹn lời. Trong chị dấy lên một nỗi xót xa, vừa như tiếc nuối, vừa như tha thứ. Những lá thư kia, phải chi được đọc sớm hơn, có lẽ cuộc đời đã rẽ sang hướng khác. Nhưng đời vốn dĩ không có chữ “nếu”.

Chị khép lại hộp thư, áp nó vào ngực. Ánh mắt nhìn Tuấn chan chứa những giọt nước long lanh:

– Thôi thì… coi như em đã đọc được, muộn còn hơn không.

Cả hai lặng yên, không còn cần lời nói. Quá khứ, dù đau, cũng đã hóa thành giọt nước mắt lấp lánh trên má người phụ nữ.

Sau buổi chiều ấy, Hà trở về nhà trong tâm trạng rối bời. Con đường quen thuộc bỗng trở nên dài hun hút. Tiếng xe cộ, tiếng người qua lại như xa vời. Trên tay chị vẫn ôm chặt chiếc hộp gỗ, như thể nó là một phần ký ức không thể rời bỏ.

Đêm xuống, Hà mở hộp lần nữa. Dưới ánh đèn vàng hắt xuống bàn, những lá thư nằm im lìm như đang chờ được kể lại. Chị đọc lại từng dòng, rồi thẫn thờ nghĩ về quãng đường đã qua. Bao nhiêu lần chị từng ước giá như Tuấn chịu mở lòng, giá như anh biết nói một lời xin lỗi, một câu ngọt ngào. Nhưng giờ, những điều ấy lại hiện ra qua những lá thư chưa từng gửi đi.

Một ý nghĩ chợt đến: phải chăng, chị cũng đã từng sai? Đã từng quá nóng nảy, quá kỳ vọng, để rồi vô tình bỏ qua những dấu hiệu nhỏ bé cho thấy tình yêu của anh? Người ta thường chỉ nhớ lỗi của người khác, mà quên soi lại chính mình. Nghĩ đến đây, lòng Hà chùng xuống.

Ngày hôm sau, chị quay lại bệnh viện. Tuấn đang ngồi tựa cửa sổ, nhìn ra khoảng sân với ánh mắt xa xăm. Nghe tiếng bước chân, anh quay lại, nụ cười yếu ớt nở trên môi.

– Em đến nữa à? – giọng anh vẫn khàn khàn nhưng ánh mắt sáng rỡ.

Hà đặt chiếc hộp lên bàn:
– Em đọc rồi. Tất cả.

Tuấn không hỏi chị nghĩ gì, chỉ khẽ gật đầu, như một sự thanh thản. Hà ngồi xuống, lặng lẽ rót cốc nước đặt cạnh anh. Trong sự im lặng ấy, họ cảm thấy một sự bình yên hiếm hoi.

– Tuấn này… – Hà cất giọng, ngập ngừng – Có lẽ, chúng ta đều đã sai. Không phải anh không yêu em, và cũng không phải em không cần anh. Chỉ là… ta không biết cách giữ nhau.

Tuấn nhìn chị thật lâu. Đôi mắt mệt mỏi của anh dường như ánh lên một nỗi day dứt:
– Anh biết. Anh đã để cái tôi quá lớn, để mất em. Giờ, anh chỉ mong… em sống hạnh phúc, dù là với ai.

Câu nói ấy như một nhát cắt. Hà bỗng thấy lòng mình dịu lại. Nỗi oán trách bao năm tan biến, nhường chỗ cho sự cảm thông. Có lẽ, tha thứ không phải là quên đi, mà là chấp nhận rằng cả hai đã từng yêu, từng sai, và từng bỏ lỡ.

Khi rời bệnh viện, Hà quay đầu nhìn lại. Ánh đèn vàng hắt lên ô cửa, nơi có một người đàn ông đang nhìn theo. Trong giây phút ấy, chị hiểu rằng: tình yêu đôi khi không cần phải có hồi kết trọn vẹn. Có những mối tình, sứ mệnh của nó chỉ là để mỗi người trưởng thành hơn, biết trân trọng hơn những gì mình có.

Vài tuần sau, Tuấn xuất viện. Anh chọn về quê nghỉ ngơi cùng cha mẹ. Trước lúc chia tay, anh đưa lại chiếc hộp cho Hà.
– Em giữ đi. Coi như… đó là phần ký ức anh gửi lại em.

Hà nắm chặt chiếc hộp, nghẹn ngào:
– Ừ, em sẽ giữ. Nhưng không phải để ôm lấy nỗi buồn, mà để nhắc mình trân trọng hiện tại.

Rồi chị quay lưng bước đi, lòng nhẹ tênh. Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, không còn là nước mắt của oán hận, mà là của sự giải thoát.

Chiếc hộp gỗ nằm yên trong ngăn tủ mới của Hà, cùng với nụ cười bình thản trên môi chị mỗi khi nhớ lại. Quá khứ đã khép lại, nhưng nhờ nó, chị học được cách mở ra một cánh cửa khác cho chính mình: cánh cửa của tha thứ, của bình yên.

Và trên con đường đời dài phía trước, chị biết rằng, dù có đi cùng ai, chị cũng sẽ không bao giờ quên được một điều: đã từng có một người, yêu chị bằng tất cả, chỉ là yêu theo cách vụng dại mà thôi

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...