Chuyển đến nội dung chính

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa vào nhà tôi đã sững sờ nhìn thấy

 

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa đặt chân vào nhà tôi đã sững sờ. Đôi giày cao gót lạ màu nude, chiếc váy công sở vắt vội trên tay ghế, thắt lưng nam quấn dưới chân bàn, kéo dài thành một đường như vệt chỉ dẫn đến cánh cửa phòng ngủ khép hờ. Tim tôi như có ai đó bóp nghẹt. Đó là phòng ngủ của vợ chồng tôi – nơi tôi từng nghĩ là chốn bình yên nhất trong cuộc đời.

Tôi tên Ngọc – 33 tuổi, nhân viên kế toán trưởng tại một công ty xuất nhập khẩu, chồng tôi – Thành, 37 tuổi, giám đốc kinh doanh của một tập đoàn lớn. Chúng tôi lấy nhau được 7 năm, có một con gái 5 tuổi, hiện gửi về ngoại chăm giúp vì tôi đi công tác miền Trung suốt hai tuần.

Tôi yêu chồng. Và hơn cả yêu, là tin tưởng. Thành là người chững chạc, biết chăm con, thường hay nói những lời có vẻ sâu sắc:

“Đàn ông ra ngoài gặp gì cũng có, nhưng thứ giữ chân anh ở lại là tổ ấm này.”

Tôi từng tự hào về anh, từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Nhưng mọi thứ thay đổi chỉ trong một buổi chiều thứ sáu.

Chuyến công tác kết thúc sớm

vì đối tác hủy cuộc họp phút chót. Tôi quyết định không báo trước cho chồng, phần vì muốn tạo bất ngờ, phần vì nhớ nhà.

Về đến căn hộ lúc 16h, tôi không gọi cửa – tôi có chìa khóa riêng. Cánh cửa bật mở, căn nhà vắng lặng. Không có tiếng ti vi, không có tiếng nhạc. Chỉ có một thứ khiến tôi lạnh sống lưng: mùi nước hoa nữ lạ và tiếng cười khúc khích thoảng qua khe cửa phòng ngủ.

Tôi bước vào, như bị điều khiển bởi một thế lực nào đó.Tôi không gọi, không gõ cửa. Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào lờ mờ. Tôi bật đèn.

Và ở đó – không thể tin nổi – chồng tôi, trần truồng, cùng cô thư ký của anh – Vy – đang quấn lấy nhau.Vy hốt hoảng kéo vội khăn tắm, hét lên, gục ngã xuống sàn khi thấy tôi đứng trân trân như hóa đá. Còn Thành? Anh cuống cuồng, gào lên:

“Ngọc! Em về lúc nào? Nghe anh giải thích!”

Tôi không hét, không khóc. Tôi đi đến tủ đồ, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp – hộp quà tôi định tặng anh nhân dịp kỷ niệm ngày cưới tuần sau – và ném thẳng vào bức tường gần giường. Vỡ vụn.

“Giải thích ư? Ngay trên giường của tôi à?”

Vy lúc đó run rẩy, lắp bắp:

“Chị… em xin lỗi… em không cố ý… tụi em chỉ là

Tôi cắt ngang:

“Cô câm miệng. Tôi sẽ để luật pháp và công ty của cô dạy cô cách cư xử với vợ sếp.”Tôi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, nhưng đầu tôi đã hoạt động như một cơn bão. Tôi không thể để mọi chuyện chỉ dừng lại ở một cái tát hay nước mắt.

Không. Tôi là người bị phản bội, nhưng tôi không yếu đuối. Tôi đã hy sinh sự nghiệp, cơ hội, tuổi xuân để xây dựng gia đình này. Nếu nó đổ vỡ, ít nhất tôi cũng cần lấy lại công bằng.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi ở phòng khách, tay lướt điện thoại xem lại tất cả những tin nhắn, dấu hiệu mà mình từng bỏ qua.Từng buổi tăng ca đột ngột.
Từng tin nhắn “em về trước đi, anh còn họp với phòng hành chính.”
Từng chuyến công tác “trùng lịch.”

Tôi bắt đầu ghép nối các chi tiết. Thì ra họ đã qua lại từ lâu. Vy – cô gái từng chào tôi lễ phép trong tiệc công ty, từng gửi quà sinh nhật cho con tôi – lại chính là người lên giường với chồng tôi.

Tôi đã quá tin. Quá dễ dãi. Quá mù quáng.Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, gọi điện cho một người bạn thân làm ở phòng nhân sự công ty chồng. Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

“Tớ cần hồ sơ nội bộ và lịch công tác của Vy từ 6 tháng nay. Không cần biết thế nào, tớ sẽ trả ơn cậu.”

Bạn tôi hơi ngập ngừng, nhưng rồi đồng ý. Đến trưa, tôi đã có bản sao lịch trình, xác nhận một số chuyến công tác trùng khớp giữa Vy và Thành – dù về lý không liên quan gì nhau.

Tôi sao lưu tất cả dữ liệu. Gửi một bản vào email cá nhân, một bản vào USB, một bản vào drive riêng – phòng trường hợp có chuyện.

Rồi tôi gọi cho Thành.

“Anh có 3 ngày để giải quyết mọi chuyện. Đừng nói chuyện với tôi nếu không nghiêm túc.”

Ba ngày để suy nghĩ – đó là hạn cuối tôi cho Thành.

Tôi rời khỏi nhà, về bên ngoại lấy cớ thăm con. Tôi cần khoảng lặng để nhìn lại tất cả. Không phải để níu kéo, mà để chuẩn bị dứt bỏ một cách ngẩng cao đầu.

Trong ba ngày ấy, Thành gọi, nhắn, thậm chí đến tận nhà mẹ đẻ tôi. Tôi không trả lời bất cứ lời nào. Tôi cần anh ta hiểu cảm giác bị bỏ rơi như tôi đã từng – trong chính ngôi nhà của mình, trên chiếc giường từng là biểu tượng của tình yêu và sự gắn kết.

Tôi hẹn Thành ra quán cà phê quen thuộc – nơi trước kia hai vợ chồng từng kỷ niệm những ngày đặc biệt. Anh đến trước, nhìn tiều tụy và hối hận.

“Ngọc… anh sai rồi. Anh không có lý do gì để bào chữa. Nhưng xin em, hãy cho anh một cơ hội…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Lần đầu tiên sau gần 10 năm yêu nhau, tôi không còn thấy ấm áp trong ánh mắt đó. Chỉ là một người đàn ông tội lỗi, yếu đuối, và tệ hơn cả: không còn đáng tin.

“Anh muốn tôi cho cơ hội, trong khi người anh ngủ cùng lại là nhân viên dưới quyền?”
“Anh biết. Anh sẽ xử lý việc đó, Vy sẽ nghỉ việc. Anh sẽ chấm dứt mọi thứ.”

Tôi cười nhạt.

“Không. Anh không cần xử lý gì cả. Tôi đã gửi đơn tố cáo mối quan hệ sai trái giữa sếp và nhân viên cấp dưới tới phòng nhân sự tập đoàn. Với bằng chứng tôi có, cô ta sẽ bị đuổi việc – và anh cũng có thể bị điều tra nội bộ.

Thành tái mặt:

“Em… em làm thật sao?”

“Tôi không đe dọa. Tôi đang đòi lại sự công bằng.”

Tối hôm đó, tôi gửi cho anh một bản đơn ly hôn đã ký sẵn. Trong đơn, tôi nhường anh phần lớn tài sản, chỉ giữ lại căn nhà – thứ tôi bỏ tiền vào nhiều nhất, và quyền nuôi con gái.

Tôi không đòi hỏi gì thêm. Không cần tiền cấp dưỡng. Không cần phân chia quá chi li. Tôi không cần gì từ một người đàn ông đã vứt bỏ tôi chỉ vì vài phút đam mê với cô thư ký kém tôi cả một cái đầu nhân cách.

Anh không ký ngay. Nhưng tôi biết, với tất cả những gì tôi đã chuẩn bị, anh không còn lựa chọn.

Chưa đầy một tuần sau, Vy chính thức bị sa thải vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Cô ta nhắn tin cho tôi – một bức tin dài lê thê kể về tuổi thơ nghèo khó, khát khao được yêu, rằng Thành hứa sẽ ly hôn để đến với cô ta.

Tôi không đọc hết. Chỉ trả lời một dòng:

“Cô không phá được gia đình tôi. Gia đình tôi đã mục ruỗng từ trước, chỉ là tôi chưa nhìn thấy.”

Tôi quay lại công việc, xin chuyển công tác vào chi nhánh miền Nam – nơi tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Mẹ tôi giúp chăm con. Tôi đi làm, học thêm tiếng Anh, tham gia lớp yoga, và tập trung vào bản thân.

Mỗi sáng thức dậy, tôi không còn thấy  trống rỗng. Tôi thấy mình sống thật – không phải vì ai khác, không phải để làm vừa lòng người chồng phản bội, không phải vì sợ cái nhìn của thiên hạ.

Một năm sau ngày ký đơn ly hôn, tôi đưa con gái đi dạo công viên. Gió mát, nắng vàng, tiếng cười con vang lên trong trẻo. Có một người đàn ông lạ, dắt con trai chơi gần đó, mỉm cười với tôi khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.

Tôi mỉm cười đáp lại. Không kỳ vọng. Không sẵn sàng. Nhưng không còn sợ.

Cuộc sống không kết thúc khi bị phản bội. Nó chỉ chuyển hướng. Và đôi khi, chính vết thương sâu nhất lại mở ra con đường mới – nơi ta học cách yêu lại chính mình, mạnh mẽ hơn, rắn rỏi hơn, và không còn cần ai để thấy mình xứng đáng.

Tôi – người đàn bà từng bị phản bội – hôm nay đứng đây, vẫn nguyên vẹn, vẫn đẹp, và tự do.
Còn anh – mãi mãi chỉ là cái bóng lùi xa, không đủ bản lĩnh để giữ được một người vợ từng hết lòng vì anh

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...