Chuyển đến nội dung chính

Ngày phát hiện chồng bị u não phải mổ, tôi ngỏ ý xin mẹ đưa lại số tiền 200 triệu mấy năm trước vợ chồng tôi gửi bà

 

Tiền Dưỡng Già

Chồng tôi – anh Minh – năm nay mới ba mươi ba tuổi, thế mà bác sĩ chẩn đoán có khối u não, bắt buộc phải mổ gấp. Ca mổ dự kiến mất hơn ba trăm triệu, nếu chậm trễ, khối u sẽ chèn ép khiến anh mất mạng.Ngồi ngoài hành lang bệnh viện, tôi vừa khóc vừa run rẩy tính toán. Nhà chẳng còn bao nhiêu, tiền tiết kiệm chỉ được hơn trăm triệu. Nhưng tôi nhớ rõ, mấy năm nay Minh gửi về cho mẹ hơn hai trăm triệu, bảo là để bà phòng thân tuổi già. Nghĩ bụng, đó cũng là tiền của con trai, giờ nguy cấp chẳng lẽ bà không rút ra?

Cuộc đối thoại phẫn nộ

Chiều hôm đó, tôi tìm về nhà bà Hạnh – mẹ chồng. Vừa thấy tôi, bà đã chau mày:
— “Lại có chuyện gì thế? Sao không ở bệnh viện trông chồng?”

Tôi nuốt nước mắt, khẩn khoản:
— “Mẹ ơi, bác sĩ bảo mổ gấp, cần ba trăm triệu. Con đã xoay sở được hơn một trăm rồi. Số tiền anh Minh gửi mẹ suốt mấy năm qua… mẹ cho con xin lại để cứu anh ấy.”Nghe tới đây, bà đặt mạnh chén trà xuống bàn, giọng lạnh tanh:

— “Tiền đó là mẹ để dưỡng già. Không đưa được! Ai bảo chúng bây không biết lo xa?”

Tôi chết lặng.
— “Mẹ, đó là mạng sống của anh Minh! Anh ấy là con ruột của mẹ mà! Tiền đó cũng từ mồ hôi nước mắt anh ấy mà có. Chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm nhìn anh chết?”

Bà Hạnh khoanh tay, mắt nheo lại:

— “Tao nuôi nó lớn chừng này là xong bổn phận. Tiền nó cho thì tao giữ. Mày thiếu thì đi vay, đi mà xoay. Đừng có động đến đồng dưỡng già của tao!”

Tôi run rẩy, vừa uất hận vừa bất lực. Câu nói của bà như lưỡi dao chém thẳng vào tim tôi:

Người cha câm lặng

Trong lúc tuyệt vọng, tôi ghé gặp bố chồng – ông Thịnh. Ông vốn hiền lành, quanh năm im lặng chịu đựng tính vợ. Tôi quỳ xuống cầu xin:
— “Bố, xin bố khuyên mẹ. Anh Minh nguy kịch lắm rồi.”

Ông Thịnh lảng tránh ánh mắt tôi, chỉ thở dài:
— “Con à, mẹ nó nói thì bố cũng chẳng dám trái. Suốt đời này, bố quen chịu rồi. Bố thương Minh lắm, nhưng… bố bất lực.”

Nghe đến đây, tôi hiểu: trong căn nhà này, tiếng nói của người vợ độc đoán đã dập tắt tất cả. Ngay cả người cha cũng bị biến thành cái bóng. Tôi nắm chặt tay, trong lòng vừa phẫn nộ vừa căm ghét.

Chạy vạy

Tôi về bệnh viện, đêm ấy thức trắng bên giường chồng. Anh nắm tay tôi yếu ớt:
— “Em đừng quá lo. Nếu… anh có mệnh hệ gì, hãy sống thay cả phần anh.”

Nước mắt tôi rơi lã chã, vừa thương vừa căm. Tôi tự nhủ, dù thế nào cũng phải cứu anhTôi lao đi khắp nơi vay mượn. Đồng nghiệp gom góp, bạn bè giúp đỡ, tôi thậm chí cắm cả sổ đỏ căn nhà nhỏ của hai vợ chồng. Sau mấy ngày chạy vạy, tôi đủ tiền đặt cọc cho ca mổ.

Điều khiến tôi đau nhất là trong lúc tôi xoay xở từng đồng, thì bà Hạnh thản nhiên khoe với hàng xóm rằng có sổ tiết kiệm mấy trăm triệu để phòng tuổi già. Lời bà khiến tôi chỉ muốn gào lên giữa chợ: “Bà ích kỷ đến thế sao?”

Ca mổ định mệnh

Ngày mổ, tôi gần như ngã quỵ trước phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói ca mổ kéo dài 10 tiếng, tỉ lệ thành công chỉ 60%. Tôi vừa cầu nguyện, vừa nguyền rủa sự nhẫn tâm của mẹ chồng.

Khi đèn phòng mổ tắt, tôi òa khóc nức nở. May mắn, Minh thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng phải điều trị phục hồi lâu dài. Anh tỉnh dậy, ánh mắt yếu ớt tìm tôi. Tôi nắm tay anh, chỉ biết cười trong nước mắt.

Sự thật bị phơi bàyNhững tưởng mọi chuyện tạm lắng, nhưng ông Thịnh bất ngờ tìm đến tôi. Ông run run đưa ra một cuốn sổ tiết kiệm:

— “Bố xin lỗi. Thực ra tiền Minh gửi, bố biết. Nhưng mẹ con nó rút một nửa cho vay lãi ngầm. Bây giờ bị giật mất, bà ấy hoảng nên giấu. Chỉ còn hơn trăm triệu trong sổ này. Bố lén giữ lại để sau này… nếu Minh có chuyện, còn lo ma chay. Nhưng nay thấy con cực quá, bố không đành.”

Tôi choáng váng. Hóa ra, chẳng những bà Hạnh không dùng tiền cứu con, mà còn đem đi làm ăn bất chính để sinh lời. Tham lam đến mức, khi con trai nằm chờ chết, bà vẫn chọn giữ lại tiền dưỡng già cho mình.

Uất ức dồn nén khiến tôi ngã quỵ, nhưng trong lòng cũng dấy lên quyết tâm: tôi phải để thiên hạ biết rõ bộ mặt thật của bà.

Đối chất

Một tuần sau, khi Minh dần hồi phục, tôi mời bà Hạnh đến bệnh viện. Trước mặt họ hàng và bác sĩ, tôi đưa sổ tiết kiệm mà ông Thịnh trao cùng giấy tờ chứng minh bà đã cho vay nặng lãi. Tôi nói rõ:
— “Đây là tiền con trai mẹ gửi. Khi anh ấy nằm trên bàn mổ, mẹ chọn giữ lại để dưỡng già. Nếu hôm nay anh có mệnh hệ gì, tội lỗi đó mẹ gánh nổi không?”

Cả phòng im phăng phắc. Họ hàng xì xào, nhiều người lắc đầu phẫn nộ. Bà Hạnh tái mặt, gào lên:
— “Tao giữ tiền là quyền của tao! Đừng có láo với mẹ chồng!”

Nhưng lần này, ông Thịnh đứng dậy, lần đầu tiên dõng dạc:
— “Bà im đi! Con tôi suýt chết vì lòng tham của bà. Từ nay, tôi sẽ ly thân, không còn để bà thao túng nữa!”

Lời ông khiến bà chết lặng, khuôn mặt đầy hoang mang.

Cái kết cho từng người

Bà Hạnh bị cả họ hàng xa lánh. Tiếng xấu “mẹ chồng giữ tiền để con chết” lan khắp làng. Bà sống cô độc trong căn nhà rộng, tiền bạc còn lại cũng chẳng ai dám đến gần.

Ông Thịnh chuyển về ở cùng vợ chồng tôi. Sau bao năm chịu đựng, cuối cùng ông được sống thanh thản, được gần con trai, con dâu.

Minh sau ca mổ phải nghỉ việc dài hạn, nhưng anh dần hồi phục. Anh nắm tay tôi, nghẹn ngào:
— “Nếu không có em, chắc anh đã chẳng còn.”

Còn tôi, trải qua biến cố, trái tim như chai sạn. Tôi học được rằng, không phải mẹ chồng nào cũng thương con trai, và không phải gia đình nào cũng là bến bờ an toàn. Nhưng cũng nhờ thế, tôi càng trân quý những người thật sự ở bên mình: chồng, và cả người cha chồng đã dám một lần đứng lên chống lại bóng tối.

Lời kết

Câu chuyện kết thúc, nhưng nỗi phẫn nộ vẫn còn âm ỉ: một người mẹ ruột có thể vì “tiền dưỡng già” mà bỏ mặc con trai cận kề cái chết. Nhưng đồng thời, nó cũng cho thấy sự dũng cảm – khi cuối cùng, sự thật bị phơi bày, công lý lên tiếng, và những kẻ tham lam phải trả giá bằng sự cô độc đến cuối đời

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...