Chuyển đến nội dung chính

Tôi ôm đứa con nhỏ đến tận nhà chồng cũ, quyết chứng minh mình không vô sinh

 

Tôi đứng trước cổng căn biệt thự quen thuộc, nơi từng là “nhà chồng” của mình. Trên tay là đứa con trai đỏ hỏn, mới đầy hai tháng tuổi. Nó lim dim ngủ, má phúng phính và đôi tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay tôi như bấu víu vào cả thế giới này.Trời vừa ngớt mưa. Mùi đất ẩm và hơi lạnh của gió đầu mùa khiến tôi rùng mình. Nhưng thứ khiến tôi lạnh buốt tận xương tủy không phải là thời tiết, mà là ký ức đau đớn tôi từng trải qua dưới mái nhà này.

Ba năm trước, tôi bước vào gia đình ấy với niềm tin trọn vẹn. Tôi yêu Huy – chồng cũ của tôi, bằng cả thanh xuân và trái tim. Anh là người đàn ông lịch lãm, thành đạt, con nhà gia giáo. Tôi cứ nghĩ, chỉ cần yêu nhau là đủ để vượt qua mọi thứ.

Nhưng tôi sai.

Chúng tôi kết hôn được hơn một năm thì mẹ chồng bắt đầu tỏ ra không hài lòng. Từ việc soi mói cách tôi dọn nhà, nấu ăn, cho đến chuyện tôi không mang thai. “Một năm rồi, sao chưa có gì?” – bà buột miệng hỏi vào một bữa cơm, khiến tôi nghẹn ứ không nuốt nổi miếng cá trong miệng.

Tôi và Huy đi khám. Kết quả xét nghiệm ghi rõ ràng: “Chồng có tinh trùng yếu, khả năng thụ thai tự nhiên thấp.” Tôi mừng thầm vì ít nhất, tôi không có vấn đề gì.

Nhưng anh giấu nhẹm kết quả đó khỏi mẹ. Với bà, lỗi lầm đều là ở tôi.

Rồi bà bắt đầu nói bóng gió: “Phụ nữ mà không đẻ được thì khác gì cái cây không ra quả?” hoặc “Con dâu nhà người ta ba tháng cưới đã có bầu, còn con dâu nhà này thì…” Đau nhất là khi bà nói với hàng xóm: “Tôi xui quá, cưới phải con dâu vô sinh.”

Tôi chịu đựng. Nhẫn nhịn. Tôi cầu mong tình yêu của chồng đủ lớn để làm chỗ dựa. Nhưng Huy ngày càng lạnh nhạt. Anh về muộn, tránh né chuyện chăn gối, rồi viện cớ công việc để bỏ mặc tôi một mình.Hai năm sau, tôi phát hiện anh ngoại tình. Với một cô gái trẻ trung, kém tôi năm tuổi. Và nghiệt ngã thay, cô ta có thai.

Tôi điếng người.

Mẹ chồng tôi cười rạng rỡ như thể sắp được bồng cháu đích tôn. Bà không giấu nổi vẻ hả hê khi nhìn tôi nước mắt ngắn dài: “Cô thấy chưa, do cô thôi. Người ta có thai ngay còn gì!”

Tôi gói ghém hành lý, rời khỏi căn nhà đó trong lặng lẽ. Không một lời níu kéo. Không một cái ngoái đầu.

Tôi bắt đầu lại từ con số không. Bỏ phố về quê, xin dạy học ở một trường cấp ba, sống kín đáo và thu mình.Rồi số phận lại mở ra một cánh cửa bất ngờ – tôi gặp Minh.

Minh là kỹ sư công trình, từng trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ. Chúng tôi đồng cảm, tìm thấy sự bình yên trong nhau. Không ồn ào, không đòi hỏi. Chúng tôi không đăng ký kết hôn – chỉ đơn giản là sống chung, yêu thương và trân trọng nhau.

Khi phát hiện có thai, tôi hoảng loạn.

Tôi sợ, sợ đó là một sai sót, là một trò đùa tàn nhẫn của số phận.

Nhưng không. Thai nhi lớn dần, máy nhẹ trong bụng tôi từng ngày, như lời khẳng định rõ ràng: “Tôi – không – vô – sinh.”Tôi khóc. Tôi ôm lấy cái bụng đang nhô lên mà khóc như một đứa trẻ bị oan ức lâu ngày.

Sau khi sinh con trai, tôi ngắm đứa bé hàng giờ liền. Thằng bé có đôi mắt y chang tôi, cái miệng chúm chím lúc ngủ khiến tôi chỉ muốn ôm mãi không rời. Và rồi, một ý nghĩ hiện lên – tôi muốn trở về. Không phải để nối lại gì với Huy, mà để đòi lại danh dự. Để nói cho cả thế giới biết: tôi không hề vô sinh.

Hôm nay, tôi bế con đến nhà chồng cũ.

Mẹ Huy vừa mở cổng, ánh mắt bà dừng lại trên đứa trẻ trong tay tôi. Lần đầu tiên tôi thấy sự bối rối trong mắt bà – xen lẫn hoang mang và nghi ngờ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, nói rõ ràng:

– Tôi đến không để làm phiền. Chỉ để cho bà thấy… tôi sinh con rồi. Tôi không vô sinh.

Không khí ngưng đọng. Mẹ chồng cũ tôi nhìn đứa trẻ, rồi nhìn tôi.

Ba giây. Năm giây. Mười giây.

Bà không nổi giận. Không nói lời cay nghiệt như tôi nghĩ.

Bà chỉ điềm tĩnh đáp lại ba từ, khiến tôi sững sờ:

– “Không cần thiết.”

Tôi đứng chết lặng.

Ba từ ấy – “không cần thiết” – vang lên nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để khiến lòng tôi vỡ vụn lần nữa.

Tôi mang nặng đẻ đau, nuôi con một mình giữa bao ánh mắt soi mói. Tôi đã vượt qua tất cả chỉ để chờ một giây phút minh oan. Vậy mà, chỉ ba chữ thản nhiên ấy, bà chối bỏ tất cả.

Tôi siết chặt vòng tay quanh con trai, cố giữ cho giọng nói mình không run:

– Bà nói gì cơ?

Mẹ chồng cũ ngước mắt nhìn tôi. Không lạnh lùng, không căm ghét, mà lại đầy mỏi mệt:

– Tôi bảo, cô không cần thiết phải chứng minh gì nữa cả.

Tôi ngỡ ngàng. Bà… đổi giọng ư?

Như hiểu được sự bối rối của tôi, bà thở dài, tựa lưng vào cánh cửa gỗ phía sau:

– Ngày xưa, tôi sai. Tôi sai nhiều thứ. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi, vì lúc đó tôi tin mình đúng. Tôi có lỗi khi ép Huy bỏ cô, vì tôi nghĩ… cô không thể sinh con. Mà nhà tôi thì cần cháu nối dõi.

Tôi lặng người.

– Rồi sau khi Huy cưới con bé kia, tôi cứ nghĩ ông trời thương tôi. Con bé ấy có bầu thật. Nhưng… bà ngừng lại, chậm rãi nói tiếp, – …đứa trẻ sinh ra không phải máu mủ nhà tôi.

Tôi há hốc miệng.

– Huy không dám kể cho tôi biết. Nó nhận nuôi đứa bé, rồi ly dị cô ta không lâu sau đó. Còn tôi, tôi cạn lời. Cái mà tôi từng tin là danh dự, là huyết thống, cuối cùng chỉ là ảo tưởng.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Cô không vô sinh, tôi biết. Từ trước… tôi đã biết. – Bà cúi đầu, đôi tay gầy guộc đan vào nhau – Tôi tìm thấy tờ kết quả cũ Huy giấu. Tôi biết lỗi không phải ở cô. Nhưng tôi đã lỡ đẩy cô đi.

Tôi không tin vào tai mình nữa.

– Vậy… sao bà không nói? Sao bà để tôi mang tiếng? Bị chồng phản bội? Bị xua đuổi? Bị xem là đàn bà vô dụng?

– Vì tôi hèn. – Bà cười nhạt – Tôi không đủ can đảm nhận mình sai. Tôi nghĩ thời gian sẽ xóa hết, sẽ không ai nhắc lại nữa. Nhưng hôm nay cô quay lại, bế theo đứa bé này…

Bà tiến lại gần, nhìn con trai tôi đang ngủ trong tay. Ánh mắt không còn cay nghiệt, mà dịu lại như một làn nước mát.

– …tôi biết mình phải đối diện. Không để biện minh. Chỉ là… tôi không xứng để cô phải đến vì tôi.

Tôi nghẹn lời. Những oán giận bao năm chợt hóa thành nỗi trống rỗng trong tim.

Tôi tưởng mình sẽ hả hê. Sẽ thỏa mãn khi chứng minh được sự thật. Nhưng không. Tôi chỉ thấy mệt mỏi. Vì hóa ra… sự thật chẳng làm tôi hạnh phúc hơn.

Tôi khẽ nói:

– Tôi không trở về để tìm lại ai hay điều gì. Tôi chỉ muốn cho bà biết… tôi từng không có lỗi.

Mẹ chồng cũ gật đầu, mắt hoe đỏ.

– Và giờ cô có hạnh phúc không?

Tôi nhìn xuống đứa trẻ, nở một nụ cười nhẹ:

– Có. Hạnh phúc nhất là lúc con gọi tôi là mẹ.

Một khoảng lặng trôi qua giữa hai người phụ nữ từng ở hai đầu chiến tuyến. Không cần nói thêm gì nữa. Mọi oán hờn cũng đã tan theo gió.

Tôi quay lưng đi. Lần này, không là người bỏ chạy, mà là người đã vượt qua.

Phía sau, bà gọi với theo một câu – không hề để níu kéo, mà để thừa nhận:

– Cảm ơn cô… vì đã quay lại. Dù chỉ một lần.

Tôi không đáp. Nhưng trong lòng, tôi biết mình vừa khép lại được một chương cũ – đầy nước mắt, để mở ra một hành trình mới – nơi tôi không còn phải chứng minh giá trị của mình qua bất kỳ ai nữa.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...