Chuyển đến nội dung chính

Trong đám giỗ ở nhà chồng, mọi người đang tụ tập ăn uống vui vẻ. Em chồng tôi – người luôn miệng châm chọc cười nói giữa đám đông “Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”

 

“Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”
Câu nói ấy bật ra giữa tiếng cụng ly rộn ràng, xen giữa mùi khói thịt nướng và men bia cay xè. Mọi người cười ầm lên, như thể đó chỉ là một câu đùa vô hại.Tôi mỉm cười, cụng nhẹ ly với em chồng — người nhỏ hơn tôi ba tuổi nhưng luôn coi mình là trung tâm của cả nhà. Ánh mắt cô ta lấp lánh, đắc thắng vì vừa “châm” được tôi một mũi. Trong tiếng cười ấy, không ai để ý đến tôi đang siết chặt ly đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.Tôi đã quen với kiểu đối xử ấy. Suốt ba năm làm dâu, tôi như cái bóng trong ngôi nhà này — người ta quen nhìn thấy tôi dọn dẹp, nấu nướng, nhưng chẳng mấy ai thật sự thấy tôi. Cứ mỗi dịp giỗ, tết, tôi lại là người dậy sớm nhất, dọn bàn thờ, lo bếp núc, rồi lặng lẽ thu dọn khi mọi người đang nhậu nhẹt, cười đùa. Họ không cần cảm ơn, chỉ cần mọi thứ “tự nhiên mà có”.

Chồng tôi — Nam — ngồi cạnh, bật cười theo mọi người, không buồn liếc nhìn tôi. Đôi khi tôi nghĩ, nếu tôi thật sự biến mất, anh cũng chỉ đơn giản bảo “chắc cô ấy về ngoại”, rồi tiếp tục cuộc sống như chưa từng có tôi.

Đêm ấy, khi tiếng cười tàn, tôi một mình rửa đống chén bát còn sót lại. Nước rửa chén làm da tay rát buốt, mà tôi lại thấy lòng mình lạnh hơn cả nước. Câu nói của em chồng cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một bản nhạc méo mó.
“Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”

Lúc đó, tôi bỗng thấy một ý nghĩ lóe lên — biết đâu mình nên thử?

Khoảng hai giờ sáng, tôi mở tủ quần áo, gói gọn vài bộ đồ, ít tiền tiết kiệm, và cuốn sổ nhỏ tôi vẫn viết lén mỗi đêm. Tôi đứng nhìn lại căn phòng, nơi từng là “tổ ấm” của tôi — thực ra chỉ là nơi tôi ở nhờ. Cánh cửa khẽ khép lại, không một tiếng động.

Không ai biết tôi đi đâu, cũng chẳng ai hỏi.

Tôi tắt điện thoại, xóa tài khoản mạng xã hội, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở một thị trấn cách xa thành phố hơn trăm cây số. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi ngủ một giấc dài mà không bị giật mình bởi tiếng chồng quát hay tiếng bát đũa va nhau.Tôi đã biến mất — đúng như lời họ nói.

Chỉ khác là, tôi biến mất để được sống.

Buổi sáng đầu tiên sau khi rời khỏi nhà chồng, tôi thức dậy trong căn phòng trọ nhỏ, ánh nắng len qua khung cửa gỗ cũ. Không còn tiếng ai gọi dậy nấu ăn, không còn tiếng TV ồn ào từ phòng khách. Không có gì cả — chỉ có tôi và sự yên tĩnh. Lạ lẫm, nhưng dễ chịu đến lạ.

Tôi bắt đầu tìm việc. Nhờ tấm bằng trung cấp kế toán từng bị chồng cấm dùng (“Lo việc nhà là được rồi!”), tôi xin vào làm ở một cửa hàng vật liệu xây dựng. Công việc không nhẹ, nhưng tôi cảm thấy vui khi được nghe ai đó gọi mình là “chị Linh” chứ không phải “con dâu nhà ấy”.

Ngày đầu tiên nhận lương, tôi mua một bó hoa nhỏ, cắm trong chai thủy tinh cũ. Nhìn nó trên bàn, tôi bật cười – lần đầu tiên trong đời tôi tặng quà cho chính mình.

Những tháng ngày sau đó, tôi học lại cách sống như một người bình thường. Tôi học nấu món mình thích thay vì món người khác muốn. Tôi học nói “không” khi mệt, và học ngủ ngon mà không chờ ai về muộnTôi dần kết bạn với vài người trong khu trọ. Cô chủ trọ – bà Hạnh – hay kể chuyện về tuổi trẻ và khuyên tôi đừng sợ quá khứ. “Người ta chỉ nhớ mình khi họ còn cần mình,” bà nói. “Khi họ không cần nữa, mình phải học cách cần chính mình.”

Một hôm, tôi vô tình lướt thấy bài đăng của chồng trên mạng xã hội cũ. Dòng trạng thái lạnh lẽo:

“Ai biết Linh ở đâu, liên hệ giúp. Cô ấy rời nhà không nói gì.”

Bên dưới là vài bình luận của họ hàng:

“Chắc lại giận dỗi.”
“Tính nó thế mà, rồi về thôi.”
“Chị ta đi đâu cũng chẳng ai nhớ đâu.”Tôi đọc hết, không thấy buồn. Chỉ thấy trống. Cái “gia đình” ấy, hóa ra chỉ lo khi thiếu người phục vụ, chứ chẳng ai thật sự nhớ một con người.

Thời gian trôi. Mùa mưa đến, tôi dọn sang căn nhà thuê nhỏ hơn nhưng có cửa sổ nhìn ra đường. Tôi mua một chiếc xe đạp cũ, đi làm mỗi sáng. Từng chút một, cuộc sống của tôi trở nên bình yên.

Có lần, tôi tình cờ gặp lại em chồng cũ trong siêu thị. Cô ta đi cùng bạn trai, ăn mặc sành điệu, cười nói lớn tiếng. Ánh mắt cô lướt qua tôi, có chút ngờ ngợ nhưng rồi quay đi nhanh. Tôi đứng giữa dãy hàng, nghe tim mình đập mạnh, nhưng rồi mỉm cười.
Đúng như cô từng nói – tôi “biến mất”, và không ai nhớ.

Nhưng điều cô không biết là: tôi không còn cần họ nhớ nữa.

Một năm tròn kể từ đêm tôi rời đi, tôi ngồi trong quán cà phê nhỏ, nhâm nhi tách cappuccino, nhìn những đám mây trôi lững lờ ngoài khung cửa. Tôi đã có việc ổn định, một vài người bạn thật sự, và quan trọng nhất — sự thanh thản.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghĩ về họ — không phải vì nhớ, mà vì tò mò. Tôi không còn giận, nhưng đôi khi, ký ức như một vết sẹo — không đau, chỉ nhắc rằng nó từng tồn tại.

Một buổi chiều, bà Hạnh mang cho tôi tờ báo địa phương. “Này Linh, hình như có người bà quen.”
Tôi nhìn xuống, bức ảnh nhỏ ở góc tin: cửa hàng điện máy nơi chồng tôi làm việc bị giải thể, nợ nần chồng chất. Tôi im lặng. Mọi thứ thay đổi nhanh thật.

Tối đó, tôi mở lại tài khoản mạng xã hội — thứ tôi từng xóa sạch. Hộp tin nhắn tràn đầy những dòng chưa đọc:

“Linh à, mẹ ốm rồi, về đi.”
“Chúng tôi sai rồi, chỉ cần cô về thôi.”
“Em đừng biến mất nữa, anh xin lỗi.”

Tôi đọc từng dòng, không rơi nước mắt. Trong từng chữ, tôi vẫn thấy sự ích kỷ — không phải họ nhớ tôi, mà họ nhớ những gì tôi từng làm cho họ. Khi họ mất đi sự tiện nghi ấy, họ mới nhận ra “chỗ trống” không thể lấp bằng ai khác.

Tôi không trả lời.

Một tháng sau, tôi nhận được thư từ người bạn cũ – Hương – người vẫn giữ liên lạc với gia đình chồng tôi. Cô viết:

“Họ vẫn chờ cậu, nhưng hình như mỗi người giờ một nơi. Mẹ chồng cậu chuyển về quê, chồng cậu bán nhà, còn cô em thì sang nước ngoài làm việc. Cả nhà ấy giờ chẳng còn ai tụ họp như trước.”

Tôi gấp thư lại, nhìn ra khung cửa. Ngoài kia, trời đang đổ mưa. Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường — như thể một khối đá trong lòng vừa tan chảy.

Một năm qua, họ là những người bị quên lãng — không phải vì ai rời đi, mà vì họ chưa từng thật sự giữ ai ở lại.

Tôi nhấc ly lên, cụng nhẹ vào không khí, như lời đáp muộn màng cho câu nói cũ

“Chị mà biến mất chắc chẳng ai nhớ đâu.”

Và tôi thì thầm, với chính mình:

“Không sao cả. Bởi tôi chẳng cần ai nhớ — chỉ cần tôi được sống đúng là mình.”

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...