Chuyển đến nội dung chính

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s:ững s:ờ nhận ra cô dâu là mẹ th:ất l:ạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngỡ ngàng…

 Cậu bé ấy tên là Minh, 10 tuổi. Minh không có cha mẹ. Cậu chỉ nhớ rằng năm 2 tuổi, ông Bảy – một lão ăn xin già sống dưới chân cầu – đã tìm thấy cậu trong một chiếc thau nhựa trôi dạt bên rãnh nước. Khi ấy, cậu bé không biết nói rõ, chỉ khóc đến khản tiếng. Trên cổ cậu, chỉ có một chiếc vòng tay len màu đỏ đã sờn, cùng một mảnh giấy cũ nát ghi: “Xin ai tốt bụng nuôi giùm thằng bé này. Nó tên Minh.”



Ông Bảy không có gì ngoài đôi chân đã mỏi và chiếc bị rách, nhưng ông vẫn bế cậu bé về nuôi, chia nhau từng mẩu bánh mì nhặt được. Dù khổ cực, ông luôn dặn Minh:– Mai sau con lớn, nếu có gặp lại mẹ, nhớ tha thứ cho bà ấy. Không ai bỏ con mà không đau lòng cả.

Minh lớn lên giữa những tiếng rao ve chai, giữa các trạm chờ xe buýt và gầm cầu ẩm thấp. Cậu chưa bao giờ biết mẹ trông như thế nào. Chỉ nghe ông Bảy kể rằng, trên tờ giấy gói cậu ngày xưa có dính một vết son và sợi tóc dài quấn quanh. Ông đoán mẹ cậu từng là người rất trẻ, có thể còn chưa trưởng thành khi sinh ra cậu.

Một ngày nọ, ông Bảy lên cơn ho nặng và phải nhập viện. Không có tiền, Minh phải tự đi xin ăn nhiều hơn thường lệ. Hôm ấy, nghe người ta nói ở khu biệt thự kế bên đang có đám cưới to nhất khu, Minh đánh liều bước đến, bụng đói meo và khát khô cổ.

Cậu bé lom khom nép ngoài cổng, mắt tròn xoe nhìn bàn tiệc đầy ắp thức ăn. Một cô phụ bếp thấy thương, dúi cho cậu một hộp xôi còn nóng và bảo:

– Ngồi đằng kia ăn đi, đừng để ai thấy.

Minh cúi đầu cảm ơn, rồi vừa ăn vừa ngước nhìn vào trong. Khách khứa sang trọng, váy áo lộng lẫy, tiếng cười rộn rã. Cậu bé thầm nghĩ: Không biết mẹ mình có đang sống ở một nơi như thế này không… Hay cũng nghèo như mình?

Bỗng tiếng MC vang lên:

– Xin mời cô dâu bước ra sân khấu!

Âm nhạc nổi lên. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cầu thang trải thảm đỏ. Và rồi… cô dâu xuất hiện. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm rạng rỡ, mái tóc đen dài uốn lọn mềm mại, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai.

Nhưng điều khiến Minh đứng sững lại, không phải vì vẻ đẹp ấy… mà là chiếc vòng len đỏ đeo trên cổ tay cô dâu – giống hệt chiếc vòng từng quấn quanh cổ tay cậu năm xưa.

Minh dụi mắt. Cậu không tin vào điều mình đang thấy. Cậu đứng bật dậy, bước nhanh về phía sân khấu, giọng run lên:

– Cô ơi… chiếc vòng tay đó… cô có phải là mẹ cháu không…?

Cô dâu khựng lại.

Tiếng nói ấy… ánh mắt ấy… Và rồi cô nhìn xuống chiếc vòng – thứ mà cô luôn giữ làm vật kỷ niệm, vì đó là chiếc vòng cô tự tay đan, định đeo cho đứa con trai mà cô buộc phải bỏ lại trong cơn hoảng loạn tuổi 17.

Cô quay người, quỳ sụp xuống trước cậu bé:

– Trời ơi… Minh… Là con phải không? Con… còn sống…

Cả khán phòng nín lặng.

Cô dâu ôm chầm lấy Minh, nước mắt tuôn như suối:

– Mẹ xin lỗi… Mẹ tìm con bao nhiêu năm… Mẹ không dám tin có ngày được nhìn thấy con…

Minh đứng im trong vòng tay lạ lẫm ấy. Cậu chưa kịp hiểu hết. Nhưng hơi ấm ấy, tiếng khóc nghẹn ngào ấy… khiến tim cậu run lên. Đôi tay nhỏ vòng lại ôm mẹ, nhẹ nhàng như sợ điều này chỉ là mơ.

Cả khán phòng nín lặng. Gia đình chú rể cũng lặng người, ai nấy đều sốc trước sự thật vừa được hé lộ giữa phút giây trọng đại. Bố mẹ chú rể nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi sự hoang mang. Nhưng rồi họ nhìn thấy cảnh tượng cô dâu quỳ sụp, ôm đứa trẻ nghèo khó kia mà khóc nức nở. Từng giọt nước mắt chứa đựng bao nỗi dằn vặt, bao tháng năm day dứt. Trái tim người làm cha, làm mẹ của họ chùng xuống.

Chú rể vẫn giữ tay cô dâu, dịu giọng:

– Anh biết chuyện này từ khi mình bắt đầu tìm hiểu. Em đã dũng cảm kể với anh tất cả. Anh yêu em vì chính con người thật của em, quá khứcủa em từng trải qua cũng không khiến anh bớt yêu em. Và hôm nay… anh càng tin rằng, em là người phụ nữ tuyệt vời nhất. – Nếu đây là con em, thì anh tin… em chưa bao giờ từ bỏ nó. Anh sẽ không để cả hai mẹ con em phải chia lìa thêm lần nữa.

Gia đình chú rể, sau phút giây bất ngờ, cũng dần lắng lòng. Họ nhìn hai mẹ con đang ôm nhau giữa sảnh tiệc, nhìn ánh mắt chân thành của chú rể, rồi nhìn nhau gật đầu nhẹ. Người mẹ chú rể bước tới, nắm tay cô dâu:

– Con à… chuyện gì qua rồi thì hãy cho nó qua. Gia đình mình đón con từ hôm nay như đón chính con gái của mình. Và đứa trẻ này… cũng là cháu nội của bố mẹ.

Nước mắt cô dâu lại rơi, nhưng lần này là vì hạnh phúc. Cô cúi đầu, xúc động phát biểu đôi lời trước tất cả quan khách:

– Con biết, tuổi trẻ bồng bột đã khiến con lầm lỡ, khiến con đánh mất những gì thiêng liêng nhất. Con đã sống từng ngày trong ân hận. Hôm nay, con xin cảm ơn gia đình chồng, cảm ơn bố mẹ anh – những người bao dung đã mở rộng vòng tay đón con và cả đứa con thơ tội nghiệp này. Con hứa sẽ sống xứng đáng, làm một người vợ, người mẹ, người con dâu tốt trong gia đình mìnhTiếng vỗ tay vang lên khắp sảnh cưới, như để chúc mừng cho một hạnh phúc được viết lại từ tình yêu thương và sự tha thứ.

Hôm ấy, đám cưới không chỉ là ngày thành hôn, mà còn là ngày đoàn tụ của tình mẫu tử, là minh chứng cho sức mạnh của lòng bao dung, và là khởi đầu của một gia đình trọn vẹn, nơi mọi trái tim cùng hướng về nhau bằng chân thành và yêu thương.

Hôm ấy, đám cưới không còn là một nghi lễ đơn thuần. Nó trở thành ngày mà một người mẹ tìm lại được đứa con thất lạc, và một cậu bé đường phố tìm lại được tình thân máu mủ sau mười năm lưu lạc.

Minh không biết điều gì sẽ chờ đợi phía trước. Nhưng cậu biết, từ hôm nay, cậu không còn là cậu bé bị bỏ rơi bên ống cống nữa. Cậu là con trai của người mẹ đã khóc nghẹn vì yêu thương cậu, suốt cả thanh xuân không dám tha thứ cho chính mình.

“Không ai sinh ra đã muốn rời bỏ con mình. Có chăng là những số phận bị dồn đến đường cùng. Nhưng tình mẫu tử – dù có bị ngắt quãng – vẫn mãnh liệt như dòng m: á:u, chờ ngày tìm về nhau.”

……

Sau lễ cưới, khi mọi chuyện lắng xuống, cô dâu và chú rể bàn bạc rồi cùng nhau tìm đến căn nhà lụp xụp bên gầm cầu, nơi ông Bảy và Minh vẫn ngày ngày nương tựa vào nhau mà sống.

Họ mang theo chút quà, một giỏ trái cây tươi, vài hộp bánh và cả một khoản tiền lớn như tấm lòng tri ân sâu nặng. Vừa thấy ông Bảy, cô dâu đã quỳ sụp xuống, nước mắt giàn giụa:

– Ông ơi… con xin ông cho con được đón Minh về, cho con được làm tròn bổn phận của một người mẹ bao năm nay vẫn hằng day dứt.

Chú rể cúi đầu thật thấp:

– Thưa ông, nhờ ông mà Minh mới có được ngày hôm nay. Chúng con xin ông hãy yên tâm, từ nay Minh sẽ được yêu thương, chăm sóc đầy đủ. Đây là chút tấm lòng nhỏ của vợ chồng con, mong ông nhận cho, để những năm tháng tới ông có thể sống thanh nhàn, bớt khổ cực.

Ông Bảy nhìn họ, gương mặt hằn vết nhọc nhằn năm tháng chợt dịu lại. Đôi mắt ông ánh lên niềm vui lẫn nghẹn ngào:

– Ông nuôi nó chỉ mong một ngày nó tìm được mẹ. Nay trời thương cho mẹ con trùng phùng, ông mãn nguyện rồi. Tiền bạc ông không màng, nhưng tấm lòng của hai con, ông xin nhận để gọi là phúc phần tuổi già.

Minh ôm chầm lấy ông:

– Con vẫn sẽ là cháu của ông mà… Con và mẹ và bố mới của con nữa, sẽ thường xuyên đến thăm ông, không để ông buồn và cô đơn đâu ạ!

Từ hôm ấy, cứ cuối tuần hay dịp rảnh rỗi, vợ chồng cô dâu lại dắt Minh đến thăm ông Bảy. Họ mang theo ít đồ ăn ngon, thuốc men, quần áo mới cho ông. Những buổi chiều bên bờ sông, Minh lại tíu tít kể cho ông nghe chuyện học hành, chuyện ở nhà mới. Cô dâu chú rể luôn nhắc Minh:

– Con đừng quên ông Bảy là người đã cho con cuộc đời này lần nữa.

Ông Bảy, từ một người ve chai lủi thủi giữa đời, bỗng thấy mình giàu có vô ngần – giàu vì có đứa cháu yêu thương, giàu vì có tấm lòng của đôi vợ chồng trẻ trọn nghĩa vẹn tình. Ánh mắt ông mỗi lần tiễn họ ra về luôn ánh lên niềm hạnh phúc bình dị, ấm áp lạ thường.

Có thể bạn quan tâm

Bài đăng phổ biến từ blog này

Đi công tác 1 tuần nên gửi con gái sang nhà ông nội nhưng hôm nào gọi về con cũng bảo sợ. Vừa xong việc tôi lập tức phi về đón ngay, bước vào nhà thì chết đứng khi thấy bố đang nằm trên sofa còn con gái tôi đang…

  Thấy tiếng người cười cười nói nói trong bếp, tôi lao vào xem thì bất ngờ. Tôi lấy chồng khá sớm, khi ấy mới 20 tuổi chưa có công ăn việc làm gì cả. Lấy chồng xong tôi sinh ngay 1 bé gái năm 21 tuổi và ở nhà chăm sóc con, cơm nước cho chồng suốt 3 năm liền. Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng khao khát được đi làm nhưng chồng không cho, anh nói một mình anh có thể gánh vác được kinh tế nên việc của người mẹ, người phụ nữ như tôi là chỉ cần an tâm ở nhà sinh đẻ và nuôi con. Vậy nên khi con lớn được 3 tuổi tôi sinh thêm 1 bé nữa để nuôi một thể. Cái gì cũng có cái giá của nó, trong khi tôi ngập đầu vào bỉm sữa, bếp núc, quần áo lúc nào cũng hôi rình, luộm thuộm thì chồng tôi bảnh bao, nước hoa thơm phức. Vậy nên chán nhau cũng là lẽ thường tình. Khi con lớn lên 5 tuổi cũng là lúc anh có người mới bên ngoài và về đòi ly hôn với tôi. Lúc đó trong người tôi không có một xu dính túi làm lại cuộc đời mới cảm thấy hối hận. Dẫu vậy thương con nhỏ còn bé quá mới chỉ 2 tuổi n...

Chính thức: Tạm biệt Hoàng Hường

  Trước những phát ngôn gây xúc phạm của bà Hoàng Thị Hường, Sở Văn hóa thể thao và du lịch tỉnh Hà Giang vừa có văn bản đề nghị xử lý. Trước đó, nữ doanh nhân cũng từng gây tranh cãi trên mạng xã hội vì có nhiều phát ngôn không chuẩn mực. Mới đây, nữ doanh nhân Hoàng Hường (Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần Dược phẩm Hoàng Hường) vừa bị cơ quan chức năng tỉnh Hà Giang đề nghị xem xét, xử lý vì có phát ngôn xúc phạm đến món ăn truyền thống của đồng bào dân tộc. Nữ doanh nhân Hoàng Hường. Cụ thể, vào tháng 2/2023, bà Thào Thị Mua (trú tại xóm Chúng Pả A, xã Phó Cáo, huyện Đồng Văn, Hà Giang) đã làm đơn phản ánh về việc doanh nhân Hoàng Hường lên mạng xã hội livestream nói mèn mén là cám lợn, là món ăn giải nghiệp. Theo phản ánh của bà Mua, trong phiên livestream ngày 6/2/2023 trên Tiktok, bà Hường đã có những lời nói xúc phạm lớn đến nhân phẩm và danh dự những người dân bán hàng và làm dịch vụ hoa cho du khách thuê chụp ảnh tại dốc Thẩm Mã (Hà Giang), gọi họ là “những kẻ ăn xin”. Do đó,...

Bồ đến ngày sinh con trai, tôi rốt ráo báo vợ "Anh phải đi công tác đột xuất 5 ngày" rồi lao vào viện chăm sóc mẹ con cô ấy. Mẹ tròn con vuông, tôi nhẹ cả người, mừng rỡ vì đã có thằng "chống gậy" lúc về già. Sau 5 ngày chăm b/ồ, tôi mới trở về nhà nhưng giật mình thấy cỗ bàn linh đình, nhiều bạn bè, họ hàng bên nhà vợ đang đứng lố nhố trong sân. Vợ tôi làm cỗ gì mà sao không báo tôi?

    Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ trách nhiệm với gia đình. Sau đó, Linh có thai và muốn tôi có trách nhiệm với cô ấy. Tôi cũng không từ chối, nhẫn nại chăm sóc Linh suốt thời gian mang bầu. Tới ngày nhân tình đi đẻ, tôi nói dối với vợ là đi công tác để đến chăm sóc cô ấy.             Tôi biết mình là tên đàn ông tham lam, ích kỷ. Dù tôi đã có vợ con nhưng khi thấy người yêu cũ yếu đuối ngã vào lòng mình, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi từng có mối tình sâu đậm với Linh nhưng không có cái kết đẹp, cả hai chia tay trong tiếc nuối. Chúng tôi lần lượt lập gia đình. Tôi lấy vợ và sinh được hai con xinh xắn. Tôi không yêu vợ nhiều như từng yêu Linh, nhưng tôi cũng có tình cảm dành cho vợ. Khi Linh ly hôn chồng rồi quay về tìm tôi, tôi đã mềm lòng trước dáng vẻ yếu đuối của cô ấy một thân một mình nuôi con. Nhưng tôi cũng không muốn ly hôn vợ, cô ấy luôn là người vợ tốt. Tôi dùng dằng giữa hai mối quan hệ. Tôi vừa ở bên nhân tình vừa cố gắng giữ t...

Tôi trót dại nên m:ang th:ai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi 1 phong thư, chỉ với 3 dòng thư mà tôi ch:ết lặ:ng…

  Tôi trót dại nên mang thai lúc đi học, may mắn chị dâu họ lại hiếm muộn nên nhận con tôi làm con nuôi. 20 năm sau, ngày nó lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, chỉ với ba dòng thư mà tôi chết lặng… Tôi tên là Hà, năm nay đã 41 tuổi. Nếu ai nhìn vào cuộc sống hiện tại của tôi—một người phụ nữ độc thân, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối ngõ với một tiệm may đầm nhỏ ở thị xã—sẽ không thể hình dung rằng tôi từng trải qua một biến cố lớn đến vậy ở tuổi 17. Năm ấy, tôi đang học lớp 11. Tôi vốn là học sinh giỏi văn, hiền lành, ngoan ngoãn. Gia đình không khá giả nhưng bố mẹ thương tôi lắm. Mọi thứ sẽ vẫn yên bình nếu tôi không dại dột dấn thân vào một cuộc tình vụng trộm với anh Trung—người cùng xã, hơn tôi 5 tuổi, vừa đi nghĩa vụ về. Anh Trung không tệ. Anh từng là ước mơ đầu đời của tôi: cao ráo, có vẻ từng trải, lại ăn nói nhẹ nhàng. Những buổi tối trốn học thêm để gặp nhau, những lời hứa hẹn, tôi tin tất cả. Cho đến ngày tôi phát hiện mình trễ kinh gần 2 tháng. T...

Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến...

  Nhận nuôi đứa cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, tôi chật vật vì nhà cũng quá nghèo. Một nữ đại gia yêu cầu muốn nhận nuôi cháu tôi với giá 1 tỷ nhưng tôi từ chối. 1 hôm đang ăn cơm thì có người ập đến… Vợ tôi mới sinh được 2 con đã bỏ nhà đi biệt tăm mấy tháng nay (vợ tôi sinh đôi). Tôi phát hiện vợ tôi đang ở với một người đàn ông ở tỉnh khác. Vợ bỏ đi không có trách nhiệm với con, tôi phải làm gì? – Ảnh minh họa: NGỌC THÀNH Tôi và vợ có giấy đăng ký kết hôn và chưa ra tòa ly hôn. Tôi phải làm gì để vợ tôi phải có trách nhiệm với 2 con còn quá nhỏ? Một bạn đọc gửi câu hỏi tới  Tuổi Trẻ Online . – Luật sư Tào Văn Dũng (Đoàn luật sư TP.HCM) trả lời: Theo quy định tại điểm c, khoản 2, điều 5 Luật Hôn nhân gia đình năm 2014, một trong những hành vi bị cấm là: “Người đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người khác hoặc chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng với người đang có chồng, có vợ”. Trường hợp của gia đình anh là vợ chồng đã...